"Aaaa...chết tiệt! Không thể như thế được! Tuyệt đối không thề!"
Tiếng gào thét của Bạch Cửu Giai vang vọng khắp căn hộ của cô ta, theo đó là tiếng đổ vỡ của đồ vật trong nhà, mọi thứ xung quanh trở nên hỗn loạn vô cùng
Cô trợ lý vừa bước vào, thấy cảnh tượng như vậy thì hốt hoảng nhìn Bạch Cửu Giai, bước chân khựng lại, cơ thể khẽ run rẩy.
"Chị...chị Giai Giai..." Cô trợ lý nhỏ giọng gọi tên Bạch Cửu Giai, hai tay nắm chặt gấu váy.
Nghe thấy giọng nói của cô trợ lý, Bạch Cửu Giai dừng lại động tác muốn ném chiếc bình hoa, liếc nhìn về phía cô trợ lý.
"Cô đến đây để cười nhạo tôi ư?" Bạch Cửu Giai cay nghiệt nói, ánh mắt ngập tràn lửa hận nhìn về phía cô trợ lý.
Cô trợ lý thoáng sững sờ một chút, sau đó vội vã lắc đầu, "Không phải, em không có..."
"Ha, giả tạo! Đều là một lũ giả tạo! Các người cút đi, cút hết đi!"
Bạch Cửu Giai không thèm để ý đến sắc mặt sợ sệt của cô trợ lý, điên cuồng gào lên, cũng thẳng tay ném nốt chiếc bình hoa còn lại.
"Xoảng!" một tiếng vang lớn, mảnh vỡ bình hoa bắn tung tóe khắp sàn nhà, vô tình ghim vào chân Bạch Cửu Giai, khiến nó rỉ máu ra.
Cô trợ lý hốt hoảng nhìn cảnh tượng trước mắt, nhanh chóng cầm lấy khăn giấy lau đi vết máu, trong lòng có chút lo lăng
"Chị Giai Giai, chị bị thương rồi..."
Bạch Cửu Giai thoáng nhăn mi, đẩy cô trợ lý ngã ra phía sau, nhìn cô ấy với ánh mắt căm phẫn, giọng nói lạnh lẽo đến tận xương tủy chậm rãi thốt ra:
"Cút đi! Tôi không cần thứ giả tạo như cô!"
Cô trợ lý uất ức nhìn Bạch Cửu Giai, muốn lên tiếng giải thích nhưng lại bị sự lạnh lùng cùng cơn thịnh nộ của cô ta làm cho sợ hãi, cuối cùng chỉ có thể nước mắt ngắn nước mắt dài chạy ra ngoài.
Đến bên ngoài cửa vì không để ý nên đã va phải một người đàn ông, đến khi nhìn rõ, cô trợ lý mới giật mình, ngại ngùng nhìn Bạc Tư Yến.
"Đạo diễn Bạc..." Cô trợ lý vội lau nước mắt, e dè gọi tên Bạc Tư Yến.
Bạc Tư Yến khẽ liếc nhìn vào bên trong căn hộ, thấy cảnh tượng hỗn loạn kia, tâm anh lạnh đi vài phần, sau cùng chỉ gật đầu rồi dặn dò cô trợ lý.
"Cô về trước đi, tôi sẽ nói chuyện với cô ấy."
Cô trợ lý đáp "Vâng" một tiếng, sau đó rời đi. Bạc Tư Yến khẽ đóng cửa lại, hít một hơi thật sâu, cất bước vào bên trong
Nghe thấy tiếng bước chân, Bạch Cửu Giai trong bộ dạng người không ra người, ma không ra ma lại trở nên cáu kỉnh, tiếp tục quát tháo.
"Tôi bảo các người cút đi mà! Cút hết đi! Một đám rác rưởi, mau cút khỏi tầm mắt tôi!"
Bước chân Bạc Tư Yến khựng lại, đôi mắt tối đi, nội tâm không ngừng xao động. Kia có còn là người con gái hiền lành, dịu dàng, ấm áp mà anh từng quen biết không? ®
Hay là từ trước tới nay, kia mới là bộ mặt thật sự của Bạch Cửu Giai? Cái bên ngoài mà Bạc Tư Yến anh thấy chỉ là vỏ bọc hoàn hảo mà cô ta tạo ra, tất cả chỉ vì muốn trèo cao, vì muốn bước chân vào giới thượng lưu?
Nụ cười trên môi Bạc Tư Yến nhăn nhó, chút thương hại cuối cùng dường như muốn tiêu tan, trong đầu lại văng vằng giọng nói đầy phẫn nộ của ba mẹ anh.
"Con điên rồi! Con dám vì người phụ nữ đó mà làm trái lệnh của ba con?!"
"Bạc Tư Yến, loại phụ nữ như Bạch Cửu Giai, tao tuyệt đối sẽ không bao giờ chấp nhận! Nếu mày còn hành động theo cảm tính, từ nay về sau đừng gọi tao là ba nữa! Tao không có đứa con như mày!"
Lúc đó, Bạc Tư Yến như bị thao túng tâm lý, không ngần ngại mà phản bác lại ba mẹ anh.
"Con không có điên, cô ấy là người con yêu. Con sẽ tự giải quyết, hy vọng ba mẹ không can thiệp!"
Giây phút ấy Bạc Tư Yến chưa bao giờ nghĩ đến hai từ "hối hận" nhưng ngay giờ phút này đây, mọi ý niệm tốt đẹp mà anh gây dựng nên hoàn toàn sụp đồ, khi mà tất cả những gì anh nghĩ về cô gái anh yêu lại hoàn toàn trái ngược.
"Giai Giai..." Giọng nói mang theo sự thất vọng tràn trề của Bạc Tư Yến vang lên, kéo Bạch Cửu Giai thoát khỏi cơn điên loạn.
Bạch Cửu Giai với hai hàng lệ ngước nhìn Bạc Tư Yến, nội tâm cô ta chợt hoảng loạn khi mà vừa rồi đã lỡ thể hiện bộ mặt thật trước anh, đôi bàn tay cô ta run rẩy vươn lên nắm lấy ống quần tây của anh.
"A Yến...em biết mà, anh sẽ không bỏ rơi em phải không?" Bạch Cửu Giai nước mắt tèm lem nhìn Bạc Tư Yến, giọng nói run run vang lền.
Bạc Tư Yến không có trả lời cầu hỏi của cô ta, mà chỉ lạnh nhạt nhìn chẳm chăm người phụ nữ đang ngồi dưới sàn, nội tâm dần trở nên lạnh lẽo.
Không biết qua bao lâu, tưởng trừng tất cả đã bị sự im lặng nuốt chửng, Bạc Tư Yến mới nhè nhẹ thốt ra một câu khiến Bạch Cửu Giai chết lặng tại chỗ.
"Giai Giai, chúng ta chia tay đi."
Bạch Cửu Giai kinh ngạc, bàn tay nắm lấy ống quần tây của Bạc Tư Yến buông lỏng, hai mắt mở lớn nhìn anh. Hai tai ù đi, đầu óc trở nên trống rồng, giống như vừa rồi bản thân cô ta vừa nghe thấy chỉ là ảo giác.
Cô ta cố nặn ra một nụ cười gượng gạo, run run hỏi lại anh, "A Yến, anh vừa mới nói đùa phải không? Làm sao có thế..."
"Tôi sẽ giúp em thoát khỏi vụ lùm xùm trên hot search kia, tạm thời em nghỉ ngơi vài tuần cho tâm trạng ổn hơn.
Còn chuyện của chúng ta..kết thúc tại đây đi!"
Bạc Tư Yến khẽ nhắm mắt, buông ra những lời cự tuyệt, sau đó không để ý đến Bạch Cửu Giai, dứt khoát xoay người rời đi.
Cả thế giới xung quanh Bạch Cửu Giai như sụp đổ, cọng rơm cuối cùng để giúp cô ta thoát khỏi vũng lầy tăm tối cũng bay đi mất. Tất cả mọi thứ đều chĩa mũi nhọn về cô ta, khiến tinh thần cô ta suy sụp, hận ý trong lòng tăng lền cùng cực.
"Là các người đã ép tôi, Bạch Cửu Giai này sẽ không bao giờ bỏ qua cho các người! Tôi hận các người!"
Bạch Cửu Giai giống như biến thành một người khác, gẵn lên từng chữ qua kẽ răng, hai tay siết chặt thành nắm
dam.
Tại một cửa hàng váy dạ hội cao cấp, Mộc Nghiên đang ngáp ngắn ngáp dài ngồi ở sofa, ánh mắt lờ đờ nhìn chằm chằm vào mặt gương phía trước.
Mới sáng sớm Mộc Nghiên đã bị Ngải Mễ lôi đi nói là thử váy để chuẩn bị cho buổi lễ đính hôn sắp tới, hại cô vẫn còn chưa tỉnh táo.
Điều đáng nói hơn là tối qua Mộc Nghiên bị Phó Cẩn Dật hành cả tối, chẳng ngủ được bao nhiêu, vậy mà sáng nay lại bị cô bạn nào đó lôi kéo ra đây.
A, thử hỏi làm sao cô tỉnh táo được? Cũng chả có tâm trạng thử váy này nọ, giờ cô chỉ muốn ngủ thôi.
"Nghiên Nghiên, cậu xem bộ này đẹp không?" Ngải Mễ hào hứng nhìn Mộc Nghiên, khoe ra chiếc váy trắng tinh khiết đang mặc trên người.
"Đẹp, hợp với cậu đấy!" Mộc Nghiên lại ngáp một cái, đáp.
Thấy thái độ của Mộc Nghiên có chút hời hợt, Ngải Mễ không vui, chạy lại chỗ cô bạn nào đó, phụng phịu nói:
"Nè, cậu bị làm sao vậy? Tôi cảm giác cậu hôm nay rất hời hợt nha."
"Haizz...không phải là vì tại cậu sao? Mới sáng sớm đã lôi kéo tôi ra đây, tôi thực sự rất buồn ngủ." Mộc Nghiên mắt nhắm mắt mở đáp.
Ngải Mễ coi như hiểu ra vấn đề, cô ấy cười hắc hắc nhìn những vết hôn trên cổ của Mộc Nghiên, giận hờn phán một câu, rồi tiếp tục đi thử váy.
"Cậu đúng là cái đồ trọng sắc khinh bạn!"