Bách Lý Cầm nhìn mọi thứ xung quanh trong lòng không khỏi tuyệt vọng, toàn thân nàng đều bị trói chặt lên một cây trụ gỗ to, mọi thứ xung quanh đều u ám, chỉ có le lói vài tia sáng từ các ngọn đuốc tỏa ra. Tuy bụng đã được một ai đó băng bó lại thật tốt, vết thương cũng vì vậy mà đã giảm đi rất nhiều đau đớn nhưng có ít gì đây? Nàng bị trói ở giữa gian phòng, mọi thứ yên tĩnh đến độ có thể nghe được tiếng bụng kêu đói.
"Tỉnh rồi!" một âm thanh từ bên ngoài truyền vào, sau đó là một cô gái xinh đẹp bước đến, mái tóc đen tuyền được búi lên cao, cố định bằng một cây trâm gỗ. Nàng toàn thân khoác lên người trang phục màu xám nhạt, gương mặt lộ ra nụ cười hỏi Bách Lý Cầm.
Bách Lý Cầm im lặng không hề lên tiếng, nàng đang cố nhớ lại xem tại sao mình lại ở đây. Nhớ ra rồi, trong lúc Kinh Ca đang đánh nhau, nàng ở một góc cảm thấy mệt mỏi liền dựa người lên một tảng đá lớn, không ngờ tản đá kia lại bị sụp xuống, kéo theo nàng rơi vào bên trong một hang động khác. Hang động tối đen không chút ánh sáng nào, nàng cố gắng ngồi dậy nhưng miệng vết thương lại càng chảy ra thật nhiều máu. Cả người cuối cùng mất sức mà ngã ra phía sau, ngất đi.
"Cô là ai? Tại sao lại trói ta? " Nàng hỏi ngược lại người kia.
"Nhìn xem." người kia lại không trả lời trực tiếp nàng mà tháo trên cổ xuống một sợi dây, sợi dây màu đen, trên dây là một mảnh kim loại sáng bóng cuộng như một mảnh ghép, cô gái kia đem sợi dây trên cổ nàng và sợi dây trên vừa được tháo xuống đem đến gần nhau, cả hai lập tức hút lấy nhau thật mạnh, tạo thành một hình vuông, viền xung quanh lấp lánh lên ánh sáng rất nhạt. Điều này làm cho Bách Lý Cầm không khỏi ngạc nhiên, nhìn chằm chằm vào đó. Trái tim dâng lên cảm giác có hơi khó chịu, cứ như ai đó đang bóp chặt, tựa như một món đồ vật của riêng mình đang bị người khác chiếm lấy, bực tức, bức bối vô cùng.
"Cô có quan hệ gì với nó, nói. " cô gái kia lạnh lùng nhìn nàng, toản thân tỏa ra một loại khí tức u ám, giết chóc.
Bách Lý Cầm:?????
Đây là hỏi nàng có quan hệ gì với ai? Là chủ nhân của sợi dây kia hay với sư tôn? Cổ bị bóp chặt làm sao mà nói đây?
"A Ly, dừng tay." giọng nói mang theo gấp gáp nhưng không kém phần nhẹ nhàng, nữ tính. Sau khi nghe được âm thanh kia cô gái đang bóp chặt cổ Bách Lý Cầm lập tức buông ra, ánh mắt nàng thay đổi thật nhanh, từ lạnh lùng, sắt bén trở nên nhu hòa hơn rất nhiều, khóe môi lập tức kéo lên thành một nụ cười nhẹ nhàng, hệt như cô gái ban nãy cũng với người của hiện tại không phải là một.
"Tô Hà, sao ngươi lại đến đây. Đừng vẫn động mạnh kẻo vết thương lại nứt ra, máu lại chảy thì ta biết phải làm sao đây. " Lưu Ly bước đến đối diện Tô Hà, bàn tay mềm mại nắm chặt láy tay của Tô Hà, nàng ân cần quan tâm, trong giọng nói lại không che giấu được sự quan tâm. "Ban nãy ta nghe thuộc hạ của ngươi nói ngươi bắt được người của Vãn Hà môn, nên ta đến đây để xem. Ngươi đã hứa sẽ không vô duyên vô cơ giết người rồi cơ mà." Tô Hà nghiêm mặt nhìn nàng trách móc.
"Ta chỉ hỏi nàng một chút, ngươi nhìn xem đây là sợi dây nàng ta đeo, còn đây là của ngươi. Ngươi thường xuyên nói nhớ người giữ sợi dây này, chẳng lẽ là nàng? " Lưu Ly đem hai sợi dây đưa đến trước mặt Tô Hà lạnh lùng hỏi nàng. Tô Hà ngẩn người một lúc thật lâu, khóe mắt dần đỏ lên, trong đầu những hình ảnh của Kinh Ca nhanh chóng ùa về, từng giọng nói, nụ cười, những lần đùa nghịch cùng nhau, hình ảnh bạn thân ở lễ tốt nghiệp, còn có cả câu nói vẫn vang trong đầu nàng suốt một thời gian dài: "hi vọng cho dù là ở đâu, bao lâu đi nửa tụi mình cũng sẽ giống như hai mảnh ghép này, khi gặp nhau vẫn sẽ dính chạy lấy nhau, sẽ không để bất kì một ganh giới nào cản trở những lần gặp mặt tiếp theo. Dù có khó khăn hay giàu có vẫn sẽ ở bên nhau, chia sẽ mọi thứ. Bạn thân là phải tin tưởng nhau đúng không." nói xong cô bạn thân của nàng còn cười thật tươi, Kinh Ca tuy bình thường có chút thờ ơ, tuy hòa đình nhưng nụ cười nhìn qua lập tức nhận ra đó chỉ là nun cười xã giao mà thôi, nhưng lần ấy nàng lại nhận ra bạn mình đang cười thật tươi, là vui vẻ từ tận đáy lòng. Nhưng rồi người đó lại rời bỏ nàng trước, rời đi ở độ tuổi tràn đây năng lượng, bỏ lại nàng một mình trong thế giới lạnh lẽo. Không bạn bè, không người tâm sự, một mình đi đi về về, độc hành trên những cung đường vắng.
"Có lẽ là trùng hợp, cậu ấy đã...... chết rồi." Đôi mắt đỏ hoe, một giọt nước mắt khẽ lăn khỏi khóe mắt nàng.
"Ta.....ta không cố ý....gợi lại chuyện...."
Lưu Ly bối rồi mấp máy môi nói, một đám thuộc hạ mặt áo đen đứng xung quanh bị cảnh này làm cho sợ hãi đến độ trợn mắt há mồm, Lưu Ly là lão đại nơi này, nàng quanh năm luôn lạnh lẽo, khó gần, đôi lúc vui buồn thất thường, thường thấy nhất là hình ảnh giết người không ghê tay. Nhưng không ngờ đến hôm nay lại bối rồi đến nói không trọn câu vì nước mắt của mỹ nhân.
"Sư tôn vẫn còn sống, không cho phép các ngươi nói bậy." Bách Lý Cầm cướp lời của Lưu Ly, nàng tức giận hô to một tiếng. Cả thân người lập tức vùng vẫy thật mạng.
"Câm miệng." Lưu Ly khẽ quát lại.
"Ngươi mới câm miệng." Bách Lý Cầm tức giận quát ngược lại nàng ta. Không khí vốn dĩ đang trầm buồn lập tức trở nên không thể tả được, một bên là bá chủ một phương một bên là đệ tử Vãn Hà môn, cả hai hiện tại không động thủ nhưng lại quát nhau thật to tiếng.
"Hai người im hết." Tô Hà một bên bị làm cho giật mình, nàng dùng sức bình sinh mà quát lớn, khung cảnh xung quanh lập tức im lặng đến nổi có thể nghe được tiếng tim đập. "Cô nói sư tôn của cô là chủ của nó?" nàng tiếng đến gần Bách Lý Cầm đang bị trói mà hỏi, bàn tay nhẹ nhàng giúp nàng cởi dây trói.
"Đúng vậy, sư tôn nói nó rất quan trọng với người, nhưng bây giờ nó đã là kỷ vật, một món quà kỷ niệm, nhưng bởi vì ta quá mức ngang bướng đòi cho bằng được nên người mới đem nó cho ta." Bách Lý Cầm có chút buồn bã khi nói đến, trước đây mỗi khi sư tôn xuất quan có việc, khi rảnh rỗi sẽ mang sợi dây này ra ngắm nhìn, sau lại nhìn về một nơi vô định, sắc mặt khẽ trầm buồn đi rất nhiều. Nàng cảm thấy đó là thư lầm cho Kinh Ca buồn nên liền xin nàng ấy tặng lại thứ đó cho mình, một phần chính là muốn giúp Kinh Ca quên đi ký ức buồn, muốn cho nàng nhìn về tương lai vui vẻ hơn. Ký ức dù sao cũng chỉ là ký ức, vui vẻ hay buồn tẻ vẫn là quá khứ nằm sâu trong tiềm thức con người, nó sẽ không biến mất mà chỉ tạm tan biến, rồi sẽ có lúc phải nhớ lại nó. Nhưng nàng vẫn muốn sư tôn của nàng vui vẻ nhìn về phía trước, không phải buồn bã vì quá khứ, ký ức này nàng muốn thay sư tôn cất giữ đi. . Ủng hộ chính chủ vào ngay { T RЦмtrцуen. V N }
"Thì ra là vậy." sắc mặt của Tô Hà lúc này trở nên dễ chịu hơn, khóe môi khẽ nở nụ cười nhẹ. Hy vọng vị sư tôn kia là người bạn thân đã lâu không gặp của nàng.
"Cô nương, cô biết sư tôn của ta sao?"
"Nàng tên là gì?" Tô Hà khẽ cười lên, vẻ mặt tươi cười hỏi Bách Lý Cầm.
"Cổ Kinh Ca, người có quen không? Là chủ nhân của Trấn Hồn Điện ở Vãn Hà môn."
"Cổ Kinh Ca, ừm biết. Nàng và ta là bạn từ thuở nhỏ." Tô Hà gật gật đầu nói. Xem ra bạn của nàng thật sự đang ở đây, có thể gặp lại người vốn đã chết ở một nơi khác xem ra cũng có chút ý nghĩa, có lẽ đây là món quà của tạo hóa ban cho nàng xem như trả công vì người dân mà hi sinh.
2022260112:55 - 2022020816:40
Truyện được viết và đăng tại ???????.
Chúc mọi người buổi tốt vui vẻ và mình xin gửi lời xin lỗi đến những bạn đang đợi mình, do gần đây mình có hơi bận nên gần như không có thời gian để đăng chap mới mặc dù mình đã có bản thảo.
Còn về việc chính tả mình sẽ sửa lại khi có thời gian, xin lỗi về sự bất tiện này và cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.