Xuyên Sách: Nữ Phụ Cầu Nghỉ Ngơi

Chương 13: Anh hai




Sau
Phong Vũ đánh giá từng người một. Bạc Lăng Đằng khí chất tao nhã, có phần dịu dàng, ôn nhu. Dạ Tinh Hàm tâm tư thực khó lường. Hắn tuy cười nhưng cười lại mang cảm xúc khác. Tần Tuấn Duật cùng Cố Mặc quá nóng tính, điều gì không vừa mắt, liền không suy nghĩ gì chất vấn người khác. Dung Giai thì rất nguy hiểm. Tuy bình tĩnh nhưng lại tàn độc. Nói đến tàn độc, có ai trong bọn hắn không tàn độc không?Phong Vũ nói tiếp:” Tôi chỉ nói với các người chút thôi. Mạc Chi chính là sợ bẩn, ghét cay ghét đắng, thậm chí còn kinh tởm mấy người các anh a. Ở quán bar lần trước, Tần thiếu anh khiến chị ấy đi viện trong đêm. Ngày hôm trước, Dạ Tinh Hàm anh hẳn là nên hiêu rõ rồi đi; đó là lần ba. Lần này, Cố Mặc, anh trai chị khiến chị một lần nữa đau đớn đến tận xương tủy. Lần tới có phải sẽ là hai người còn lại không? Đừng hỏi tôi sao laiju biết Dạ Tinh Hàm ngày hôm đó. Anh chính là có mùi của thuốc sát trùng đi.”

Bọn hắn coi như nghẹn họng nhưng chính những câu nói sau của Phong Vũ mới khiến mấy người đagn ông quyền lực bị ní cho phát nghẹn:” Mạc Chi chị ấy không bài xích tôi, biết tại sao không? Vì tôi trong sạch. Tôi chưa từng trao thân cho người phụ nữ nào. Không giống các anh, chính là bị một đóa bạch liên làm mờ mắt, ra tay đẩy chị ấy xuống cầu thanh, rồi những lần xuống hồ bơi lạnh lẽo... Bản thân tôi vốn không biết gì nhưng khi mộng du sà vào tôi, chị ấy nói mớ, vừa nói vừa run rẩy. Mạc Chi nói, chị ấy đau, vừa đau vừa lạnh ”.

Thấy gương mặt đối phương tái mét, trắng bệch, Phong Vũ hài lòng, tiếp tục đả kích:” Con người chị ấy hơi cổ hủ. Chị ấy chỉ muốn người đàn ông nào sạch sẽ hoàn toàn từ trong ra ngoài, chỉ thuộc về bản thân chị ấy, chứ không phải những nam nhân không khác “con vịt” là bao như các người a... Bị một nữ nhân như Đàm Thanh Nhã quay vòng vòng, vui ha...”

“Đủ rồi!”. Rốt cuộc Dung Giai lên tiếng, đuổi Phong Vũ ra khỏi phòng. Phong Vũ tất nhiên liền rời đi. ở cùng phòng với đám người ghê tởm, chính cậu còn ghét bỏ chứ nói gì Mạc Chi?

Năm người ngồi quanh chiếc bàn tròn lớn giữa phòng. Sắc mặt chẳng người nào tốt cả, ai nấy đều nặng nề. Rốt cuộc các nam nhân, cũng tâm sự với nhau:

Bạch Lăng Đằng:” Mười ba năm trước, Mạc Chi và tôi gặp gỡ nhau. Em ấy cười rất tươi, rất ngọt, gọi tôi ba tiếng” Lăng Đằng ca”. Tôi cùng em ấy, quan hệ liền trở nên thân thiết hơn. Tiếng gọi đó, nghe thật đã tai... Chỉ là sau khi gặp Thanh Nhã ở chỗ tần Tuấn Duật, tôi liền thêm ghét bỏ mạc chi vì tính tình em ấy...Ngày hôm qua mới suy nghĩ kĩ lại. Sự việc lần trước, Thanh Nhã ngã xuống hồ, vốn là cố tình bán lấy Mạc Chi khiến em ấy phiền phức vung tay nhưng vung nhẹ, không đến nỗi sẽ ngã xuống. Tôi là điều tra ra được. Tôi còn tự nói chính mình không đươc hoài nghi Thanh Nhã vì trước mắt chúng ta, em ấy yếu đuối như vậy...”

Dạ Tinh Hàm điên đầu:” Tôi cũng điều tra ra nhiều chuyện trước kia sau lần ở bar với Mạc Chi. Thanh Nhã không phải cô nhi mà vốn có một người cậu, một người mợ yêu thương em ấy hết mực. Thanh Nhã vậy mà nói bản thân ở nhà cha mẹ nuôi bị đánh đập, bạo hành... Mấy tháng trước, Mạc Chi bị ngã cầu thang cũng là một tay Thanh Nhã vừa ăn cắp vừa la làng...”

Nói đến đây, tất cả dường như chìm vào im lặng. Sự hối hận, tội lỗi, đau đớn, mất mát len lỏi từng ngóc ngách... Căn phòng lớn mà lòng người lại như ngộp thở...Sự thật đến quá bất ngờ khiến từng người một lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan. Rốt cuộc là tiếp tục cùng Thanh Nhã, bỏ qua mọi thứ hay từ bỏ Thanh Nhã, bù đắp Mạc Chỉ còn đau đầu...

Thẳng đến trời tối, Mạc Chi tỉnh lại trong cơn đói, phát hiện Phong Vũ đã ngồi cạnh, tay cầm bát cháo nóng hổi:” Dậy rồi ? Chị mau ăn đi, không nóng...”.

Cô cười nhẹ. Rốt cuộc có người quan tâm, thích thật. Ăn xong, cô lại tắm rửa, uống thuốc rồi chìm vào giấc ngủ sâu...

Sáng ngày hôm sau, các nam chủ lần lượt tới tặng quà, bày tỏ xin lỗi và mong cô tha thứ cho bọn hắn cùng Thanh Nhã. Cuối cùng, đám nam nhân ngu ngốc này vẫn chọn nữ chủ đi? A... Thật phiền phức. Đối mặt, Mạc Chi lạnh lùng vứt hết quà đi, chỉ để lại của Cố Mặc. Suy cho cùng, cũng là anh trai. Nếu cô từ chối thì không hay cho lắm.



Cô nói lạnh lùng:” Cố Mặc. Bốn người bọn hắn tôi đây không cần. Nhưng anh là anh trai tôi. Tôi không cho phép anh vì một nữ nhân dơ dáy mà làm hỏng tiền đồ, làm hỏng tương lai. Sau này anh theo cô ta, ai nối dõi cho anh? Tìm người đẻ thuê? Thụ tinh nhân tạo? Ha... Nhà họ Cố suy cho cùng cũng chỉ có anh là con trai. Các bác, các chú nhỏ đề không có ý định thừa kế gia sản, biểu ca, biểu tỉ cũng vậy. Anh nghĩ cho kĩ rồi chọn em, tức là chọn Cố gia hay là nữ nhân giả tạo kia? Tiếng “anh hai”, tôi đây vẫn gọi được.”

Cố Mặc cười dịu dàng, nhìn Cố Mạc Chi:” Không cần suy nghĩ. Anh chọn em gái anh. Vốn ngày hôm qua, anh đã định rời đi rồi...chỉ là đột nhiên xảy ra chuyện nên...” Cố Mạc Chi gật đầu nhẹ, cười dịu dàng.

"Được. Lần này tạm thời tin anh, đừng qua lại với người phụ nữ đó".

Cố Mặc mỉm cười. Người đàn ông cao cao tại thượng ấy lại cười tươi roi rói. Hơn nữa, hắn còn mở miệng ấm áp.

"Vậy...anh có thể ôm em chứ?"

Cố Mạc Chi đỏ mặt. Linh hồn của cô là một cô vái hai tám hai chín tuổi, tâm thẻ cào thượng, vậy mà lại bị trai đòi ôm. Dẫu là anh em nhưng mà vẫn có chút ngại ngùng.

"Đ..Được"

Vừa dứt lời, hắn ôm trầm lấy cô. Đây là em gái hắn, cô em gái ngoan ngoãn, kiêu ngạo, cô em gái đang yêu thông mình, trắng đen phân biệt. Cuối cùng sau bằng ấy năm, hắn mới được ôm em gái... Giờ phút này, hắn thề.

"Anh trai hứa sẽ thương em, cưng chiều em suốt đời, chỉ cần là thứ em thích, anh sẽ làm mọi cách đưa nó về cho em, chỉ cần em muốn, anh sẽ tận tay dâng lên cho em. Công chúa nhỏ của anh..."

Cố Mạc Chi thấy như có dòng nước ấm áp chảy trong lòng. Thì ra, đây là hương vị của tình thân...