Xuyên Sách: Nữ Phụ Cầu Nghỉ Ngơi

Chương 18: Mở đầu lễ chào đón




Lễ chào đón năm học mới được tổ chức lớn, 3 ngày 3 đêm cho các hoạt động: ca hát, diễn kịch, lửa trại, bán đồ cũ, các nhóm tụm lại chơi trò chơi riêng,... nói chung tác giả của cuốn tiểu thuyết này đúng là bị ảo tưởng sức mạnh rồi. Mô típ giàu nhất thế giới, quyền lực nhất, giỏi nhất,... đã là cũ. Lại trường quý tộc nọ kia, gì mà lễ hội 3 ngày 3 đêm? Bà đây mới khinh. Nếu không phải tất cả bắt buộc phải tham gia, Cố Mạc Chi đã ở kí túc ngủ ngon lành rồi, làm gì có chuyện vác xác đến nới nhàm chán như vậy? Thật hết cách. Dẫu sao nữ phụ phản diện như cô cũng đã làm lệch quỹ đạo. Mạc Chi đây chính là muốn vả mặt tác giả a.Ngồi yên ở gốc cây ngủ, mái tóc xoăn xuề xòa, tóc mái che đi đôi mắt. Ừm... tóc mái có ích ghê. Mọi người đi qua cũng chỉ thấy một học sinh kì lạ, thân mặc đồng phục tinh tươm mà đầu tóc lại rối bù, giống ăn mày hơn là nhà giàu...Vừa chợp mắt được chút, Lâm hiệu trưởng cùng mấy người khác từ đâu đến, ngồi trước mặt Mạc Chi, nói:” Em học sinh này, hôm nay là hoạt động của trường, không được phép ngủ”.

Mạc Chi lười biếng không trả lời, ngủ khìn khịt. Đến khi hiệu trưởng đen xì mặt mới dần mở mắt. Cô nóng nực vuốt tóc mái lên, đôi mắt to tròn hiện ra khiến cả khuôn mặt tinh xảo, lạnh lùng cũng chói mắt những người khác.

“A...Thì là là Lâm hiệu trưởng sao? Thầy để em ngủ đi...”.

Lâm hiệu trưởng xốc cánh tay Mạc Chi lên, kéo cô đứng dậy, gương mặt hí hửng:”Nào... Đứng dậy đi chơi thôi. Ba mẹ em, anh trai em chính là đã giao phó em cho tôi rồi. Người làm thầy đây không thể nhìn em bị cô lập được...”.

Mạc Chi chưa kịp hoàn hồn đã bị cô giáo từ phía sau đẩy đi theo Lâm hiệu trưởng Mà lúc này tâm tình ông rất tốt. Chính là ngày hôm qua đến nhà họ Cố, được ba mẹ Mạc Chi và anh trai cô Cố Mặc giao phó cô cho ông, họ hứa nếu làm Mạc Chi trở nên vui vẻ hòa đồng như trước liền thuyết phục cô đến nhà mình chơi cùng tôn tử. Nói ra, tôn tử của ông đã nghiện game “Ngôn Chi”, một mực sau khi nhận được chữ kí, muốn gặp Mạc Chi a... Người làm gia gia, cũng khổ tâm lắm chứ...

Cố Mạc chi lười để ý ông Lâm, để mọi người lôi kéo đi, đến đâu thì đến, cô vẫn là ngủ được đi.



Sau một hồi, cuối cùng cô bị nhẫn tâm vứt bỏ vào một chiếc lều nhỏ ở sân trường rộng lớn. Thật bất ngờ vì bên trong chính là các nam chủ, nữ chủ Đàm Thanh Nhã và một số công tử tiểu thư thế gia khác. Trông thấy Mạc Chi đến, tất cả cũng đứng hình. Trong mắt bọn họ, cô là một con nhỏ xấu xí, bẩn thỉu. Chỉ có Đàm Thanh Nhã cùng mấy vị chủ kia mới biết đằng sau lớp áo đồng phục rộng thùng thình và mái tóc xoăn kia thực chất là người như thế nào... Tiếng châm chọc mỉa mai vang lên:

“Không biết đây là tiểu thư nhà nào mà nhìn như đám ăn mày ngoài phố vậy a?”

“Cẩm Thành giờ cho loại người nào vào cũng được hay sao?”

“Nhìn đã thấy thân phận tầm thường, thấp kém rồi. Nghe nói trường chúng ta cũng có ít nhiều trường hợp như vậy~ Người này hẳn là một trong số đó đi...”

Nghe đến đây, Cố Mạc Chi vẫn bình thản quan sát xung quanh. Giữa lều là một chiếc bàn lớn, chứa được khoảng 10 người. Ban ngày ban mặt mà thắp nến, tạo ra không gian vô cùng ái muội mà lại u ám. Đàm Thanh Nhã sắc mặt trắng bệch, hai má ửng hồng. Hẳn là đang cùng người bên cạnh- Tần Tuấn Duật hay Dung Giai lén lút dưới gầm bàn đi? Nghe đến “thân phận tầm thường, thấp kém”, hẳn là cô ta rất nhột đấy nhỉ? Một cô nhi giả như cô ta, được vào đây chẳng phải do mấy người đàn ông kia sao? Chậc chậc.