Xuyên Sách: Nữ Phụ Cầu Nghỉ Ngơi

Chương 6: Phát triển sự nghiệp




2 tuần sau, Mạc Chi xuất viện. Cô nhanh chóng sắp xếp cho Phong Vũ và trường mình đang học, ở khóa dưới.Trong cuốn truyện này, trường quý tộc không thể thiếu. Từ 17 tuổi đến 22, 23 tuổi đều học ở nơi này được. Con thương nhân, con trùm mafia, con thượng tá quân sự,... nói tóm lại, con nhà có tiền, học ở nơi này. Tháng đầu, cô dùng tạm bợ tiền được ba mẹ chu cấp hàng tháng để trả tiền học phí cho Phong Vũ. Vì sao cô phải giúp một người hoàn toàn xa lạ ư? Bới, cậu ấy giống cô, đều không biết cha mẹ mình là ai, đều sống một cuộc sống khó khăn khi còn trẻ... Phong Vũ cũng đã mạnh dạn và nói chuyện nhiều hơn. Không có sự giáo dục của cha mẹ ngay khi còn nhỏ, hình như 7 tuổi, nay lại được Mạc Chi cưng chiều, cậu ấy sinh ra tính ỷ lại. Nhưng cô chấp nhận. Chấp nhận được ỷ lại như vậy. Ba người trong biệt thự lớn của Dung Khiêm, cuộc sống rất vui vẻ, hòa hợp, tiếng nói tiếng cười tiếng trêu đùa nghịch ngợm xuất hiện liên tục. Mỗi khi Mạc Chi cùng Dung Khiêm ra ngoài, Phong Vũ sẽ bày ra bộ mặt ủy khuất, cô đơn khiến hai người không thể chịu được. Đáng yêu, đáng yêu chết rồi!“Tên đáng ghét nhà cậu, nói đi là đi sao?”. Tiếng hét của Mạc Chi vang lên dữ dội. Phong Vũ dưới lầu không nghe thấy nhưng Dung Khiêm là nhân vật chính của cuộc trò chuyện, vội ôm lấy Mạc Chi chặt chẽ trong lòng:” A Chi! Đừng tức giận... Mình đây là chỉ đi Mỹ một, hai năm thôi... Mình phải lập công ty, trở nên mạnh thì mới nuôi được cậu chứ...Đừng khóc mà... nín đi...”. Cô dùng tay liên tục đánh vào lồng ngực rắn chắc của hắn, không kìm được khóc lớn.Ở bên nhau không tách rời bao giờ, bị ngăn cách bởi hai thế giới, nay gặp lại chưa đầy hai tháng, liền phải cách xa, há lại có người nào chịu nổi? Nhưng rồi cô cũng phải bình tĩnh lại, đồng ý cho Dung Khiêm rời đi. Không phải vì bản thân cô, mà là vì cậu ấy. Ở thế giới giả tưởng này, cá lớn nuốt cá bé, không có địa vị tiền tài, liền bị chà đạp không thương tiếc. Hơn nữa bây giờ Dung Khiêm cũng chỉ là thân phận Dung nhị thiếu gia, quyền lực là nằm trong tay Dung Giai. Quan hệ huynh đệ tuy thân thiết nhưng cũng không thể dựa vào người đàn ông nguy hiểm nhưng lại bị nữ nhân thâu tóm như vậy được. Bỏ đi cái ích kỉ, tham lam của bản thân để đổi lại tương lai cho Dung Khiêm, không sai. Tuy nhiên, một điều hắn nói làm cô bị sốc toàn tập: Cố Mặc cũng là một trong những nam chủ. Nghe xong, cô khϊếp vía. Không phải bốn mà là năm? Ôi cuộc đời. Dung Khiêm thật đáng ghét, vậy mà tới giờ mới nhớ ra làm cô cứ tưởng bốn người thôi...Nhưng năm người... cũng quá ghê rồi đi...

Ngay buổi chiều, Dung Khiêm lên máy bay sang Mỹ. Khá đột ngột nhưng cũng nhanh chóng qua đi. Trước 9 giờ tối, Mạc Chi kịp thời tạo ra một trò chơi mà kiếp trước cô còn đang làm dang dở. Dàn PC của Dung Khiêm trong biệt thự không tồi, cả căn phòng không có bóng điện, chỉ thấy xanh tím của thiết bị điện tử. Giữ phòng nhỏ là chiếc máy tính to lớn, xung quanh là máy nhỏ các loại, loa đài,... Dự án trò chơi này đến giờ rốt cuộc cũng hoàn thành, cô tung lên thị trường, dùng chút tiền từ chỗ Cố Mặc để tự tạo quảng cáo nhỏ.

Bar Hoàng Thành, lớn nhất thành phố

Mạc Chi nằm ườn ra quầy rượu, than thở, khóc thút thít:” Hức... Tên hỗn đản đáng chết...Dám bỏ mặc bà đây rời đi... hức... tên khốn, Dung hỗn đản, Dung chó má, Dung thối tha, Dung đáng chết...”. Chủ quầy rượu Giang Thần sớm có quen biết cô, liền vừa pha rượu vừa an ủi:” Mạc Chi à. Em nín đi. Hắn ta cũng chỉ đi một, hai năm thôi, em tiếc gì chứ? Hắn có chết đâu?”. Nhưng ngay sau đó, hắn liền hối hận vì đã mở miệng. Cố Mạc Chi nhìn gương mặt góc cạnh, đẹp trai nhưng lại xấu xa của Giang Thần, hét lớn:” Chú thì hiểu gì chứ? Lão nam nhân đáng chết câm đi!”.

Hắn cạn lời rồi. Hơn con nhóc này có 8 tuổi, liền thành “lão nam nhân” rồi? Có biết bao cô gái ngày ngày đến đây vì hắn, ngày ngày muốn nói chuyện cùng hắn còn không được kia... Thế mà con nhỏ này lại bày ra bộ mặt ghét bỏ?

Dáng người xiêu vẹo lả lướt bước đi trên hành lang vắng người. Chiếc váy trắng ôm sát người, bờ vai thon mảnh cùng thân hình nóng bỏng, mị hoặc thoáng trông thoáng thấy. Thật may mắn vì nơi đây vắng người, nếu không, chỉ sợ đã có người hung hăng đêm cô vào phòng bao chà đạp rồi. Có nam nhân nào chịu nổi cảnh xuân trước mắt đâu chứ?

“Au...” Cố Mạc Chi đôi mắt lờ mờ nhìn trước mắt. Cô hình như đã đâm vào gì đó cứng rắn lắm. Lùi lại một bước, ngước mặt lên nhìn. Chỉ nghe tiếng kêu lớn, cả hành lang vang vọng.