Làn gió nhẹ thổi qua, nam nhân đẹp tựa tranh vẽ bước đi uyển chuyển. Ánh mắt dừng lại.Trước mặt là hình ảnh một thiếu nữ trẻ tuổi, đang chìm vào giấc ngủ. Cô đẹp tựa như một viên ngọc sáng thuần khiết vậy. Nếu ai không quen biết, chắc chắn sẽ nghĩ cô dễ ăn, dễ chơi, ngây thơ nhưng nếu quen sẽ nhận ra, cô là cao ngạo lạnh lùng, là một bông hồng có gai.Dạ Tình Hàm vẫn nhớ vẻ mặt châm chọc, ghét bỏ cùng ghê tởm của cô vào buổi tối hôm ấy. Hắn có Đàm Thanh Nhã. Cô nói đúng. Năm nam nhân chung một người, đúng là làm trò cười cho thiên hạ. Du͙ƈ vọиɠ không thể giải quyết, chỉ vì còn phải “chia sẻ”. Mấy ngày nay, suy nghĩ về Mạc Chi, về những lời lúc men say cô nói. Nghĩ kĩ lại, bản thân hắn quá ngu ngốc. Đàm Thanh Nhã vì cớ gì đều quyến rũ năm người bọn hắn? Hắn nghĩ không ra cớ gì, chỉ nghĩ đến thứ gọi là quyền lực- thứ có thể thao túng còn người.Tiến gần cô, tiếng động mạnh mà Mạc Chi vẫn không tỉnh. Lại tiến gần hơn nữa, một quân y như hắn sao lại không biết đây là gì. Chính là thuốc ngủ. Tại sao cô lại uống thuốc ngủ, hắn còn chưa biết. Dạ Tinh Hàm nhẹ nhàng chạm vào da mặt trắng nõn, mịn màng của Mạc Chi. Cảm giác tê dại chạy đến toàn thân. So với Đàm Thanh Nhã, rõ ràng cô sạch hơn, xinh đẹp quyến rũ, thông minh hơn... Hắn vì sao lúc trước lại ghét thiếu nữ này như vậy? Bản thân hắn có phải, có vấn đề không? Có lẽ Tần Tuấn Duật mới là người tiếc nuối nhất vì hắn từng có được cô trong vòng tròn hôn nhân... Đầu óc hắn lại nghĩ đến việc khác rồi. Chính là không biết cô gái trước mắt nếu ở dưới thân mình, sẽ là gương mặt như thế nào. Nghĩ đến đây thôi, hạ thân hắn, biến đổi. Sau hơn 1 năm trời, cứ nghĩ chỉ “chào cờ” được với Đàm Thanh Nhã, vì chính hắn từng thử qua, nhưng thật không ngờ, hắn còn có thể với Mạc Chi? Niềm vui sướng không giấu được qua ánh mắt.
Nhưng qua để ý, hắn nhận ra, cô sợ bẩn. Hắn từng thấy cô rất sợ hãi khi có động vật đến gần. Lần trước ở bar Hoàng Thành, khi cô nói chuyện với Cố Mặc, thoạt nhìn rất gần gũi, thân mật nhưng nếu nhìn kĩ, tay cô chỉ dùng ngón cái lớn và ngón trỏ để túm áo Cố Mặc đi, thậm chí, chỉ cầm bằng móng tay. Khi Tần Tuấn Duật động vào người cô, rõ ràng là cô sợ hãi phất tay Tần Tuấn Duật ra, rồi mới nói châm chọc mỉa mai... Rốt cuộc cô có bí mật gì không thể tiết lộ? Đột nhiên, cô nhíu mày. Trong cơn ngủ mê man cảm giác có thứ gì đó bẩn chạm vào, hất tay đối phương ra, co rúm người lại. Cô bài xích hắn. Lòng hắn lúc này quặn lên đau đớn. Nhìn cô lúc này với con mèo nhỏ bị bắt nạt không khác là bao. Mùi hương thanh thoát nhẹn nhàng xỗ vào nhận thức Dạ Tinh Hàm.
Dạ Tinh Hàm không nhịn được, tiếp tục ngồi đó, xoa nắn bàn tay nhỏ xinh của cô. Dường như, hắn đã bị chính Mạc Chi mê hoặc lúc nào không hay...Tuy nhiên, không hiểu vì sao trong cơn ngủ miên man, cô lại tiếp túc sợ hãi bài xích hắn, chi cần chạm nhẹ vào da thịt mịn màng, cô sẽ co rúm người lại né tránh. Hắn cười khổ.
Người con gái này đã từng là người mà hắn ghét bỏ, thậm chí còn không để mắt tới. Nhưng dạo gần đây, chính hắn cảm thấy Cố Mạc Chi đã thay đổi. Là do cô thấy đổi, hay là do hắn vốn chẳng biết điều gì về cô, để rồi khi để mắt tới, tất cả đã quá muộn. Hắn mong muốn làm sao, mong muốn cô sẽ tha thứ cho những hành động trước đây của mình, mong cô bỏ qua để đối xử với hẳn thật tốt... Tham lam.
Phía sau đột nhiên truyền tới tiếng gọi:” Chi!” khiến Dạ Tinh Hàm chạy ngay ra sau cây cổ thụ trốn. Đến khi định hình lại mới phát hiện, chính mình vì cớ gì mà trốn?