Mưu đồ ở phàm giới của Yêu giới có biến, Yêu điện hỗn loạn, không biết kế hoạch của họ đã rối loạn từ lúc nào. Thậm chí trong dự tính vốn không có chuyện bị hai giới Tiên Ma phát hiện nhưng đời chẳng như mơ, vì thế họ đã không có sự chuẩn bị.
Phàm giới không loạn, Tiên giới sẽ không thỏa hiệp vì các phàm nhân. Ngược lại, Yêu giới ra tay tấn công phàm giới, không kiềm chế được Tiên giới, cũng vì thế mà họ càng bị nhắm vào. Nếu gây sự ở Phàm giới thành công, chắc chắn sẽ là một sự giúp sức cực lớn, còn nếu không thì có thể sẽ khiến họ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Âm thanh khác biệt từ từ lan ra, hòa vào cửa phòng.
“Phó Liên Dao, không phải ta không muốn giúp ngươi.” Đằng Hư Dã nặng nề nói, “Với cục diện hiện giờ, Yêu giới có ra tay cũng không thay đổi được gì.”
“Chẳng phải chỉ thất bại chuyện phàm giới thôi ư? Ngươi đã nhụt chí thế này?”
Phó Liên Dao cười khinh khỉnh: “Người của ta ở phàm giới bị kiềm chế, Tiên giới cũng đã phái một đội ở lại phàm giới. Tứ giới còn chưa đánh thật ngươi đã bắt đầu nản lòng, hơi sớm rồi đấy.”
Đằng Hư Dã nhìn bà ta, thở dài: “Ta cũng phải suy nghĩ cho tộc dân, hai giới Tiên Ma hợp tác với nhau, một Yêu giới cùng với đám con rối của ngươi thì có tỉ lệ thắng bao nhiêu? Lúc trước đáng lẽ ta không nên tin lời ngươi, còn tưởng rằng ngươi thật sự làm nên trò trống. Chẳng phải đến cả nơi Thần tộc rồi ư, ngươi cũng chỉ có chút năng lực như này thôi sao?”
“Đừng tưởng ta không biết, người Yêu giới thống lĩnh yêu thú cộng thêm yêu tu, số lượng gấp mấy lần hai giới Tiên Ma.” Phó Liên Dao cười khẽ, liếc lão một cái sắc lẹm: “Đừng cho rằng ta không biết ngươi có ý định gì, chẳng phải muốn thêm sức mạnh hoặc pháp bảo Thần tộc sao? Nếu hiện tại ta cho ngươi một ít, vậy ngươi sẽ ra ngoài đầu hàng, hay vẫn tiếp tục giúp ta? Người thông minh đều sẽ lựa chọn vế trước.”
Đằng Hư Dã híp mắt, không nói lời nào.
Phó Liên Dao nói: “Bây giờ ngươi muốn phản chiến về phe Tiên giới cũng không kịp nữa rồi. Trên người của ngươi có một Thần cốt, yêu độc biến dị, ngươi đã chuốc yêu độc với Đế Nữ bao lâu rồi còn cần ta nói nữa à? Yêu tu các ngươi là chủ, ra tay với phàm giới, chỉ hai điều này cũng đủ để ngươi đền mạng rồi.”
“Nếu hiện tại ngươi muốn nhân lúc ta ở Yêu giới, khinh bọn ta ít người, muốn gi ết chết ta rồi mang đi tặng lễ đền tội, vậy thì cũng đành chịu.”
Phó Liên Dao cười nói: “Ngươi muốn giết cũng được, nhưng mọi chuyện ngươi đã làm với Đế Nữ và Ma chủ, ta cũng đã sai người chuẩn bị sẵn bên ngoài, tất sẽ tuyên cáo với thiên hạ. Ngươi nghĩ Tiên Ma có tha cho ngươi không? Ta khuyên ngươi bớt nhắm vào ta đi, ta không dễ bị các ngươi nắm thóp đâu. Ngươi lấy được lợi ích cùng hội cùng thuyền với ta, đừng nghĩ nhảy xuống là ngon!”
Đằng Hư Dã khẽ biến sắc, cười giả lả nói: “Nhưng nếu Yêu giới không giúp ngươi, cũng chỉ gánh một vài tội danh, ngươi cũng càng nhanh bại trận hơn.”
Phó Liên Dao dửng dưng nói: “Cùng lắm thì cá chết lưới rách. Ba vạn người bị nhốt ở Yêu giới, bao nhiêu trong đó bị các ngươi khinh nhục, cần ta lấy Lưu Ảnh Thạch chiếu lại cho mọi người không?”
“Còn nữa.”
Bà ta mỉm cười: “Làm sao ngươi biết ngần ấy năm ta không phát triển nhân lực của mình, chẳng lẽ ta muốn lấy Đế vị chỉ dựa vào mỗi các ngươi thôi sao? Ta đâu có bị ngu.”
Việc đã đến nước này, hai người gần như xé rách mặt, không khí đột nhiên lạnh băng.
Ngoài điện đột nhiên có vài tiếng động, một yêu tu xẹt qua chân trời rồi đáp xuống, tới trước cửa liền kinh ngạc nhìn người đứng cạnh cửa: “Đây không phải là… Giang Nhược Vụ tiên tử ư, sao ngươi ở cửa mà không vào?”
Phó Liên Dao cứng đờ người, ánh mắt vừa ngước lên thân hình liền biến mất, chớp mắt bà ta đã xuất hiện ở ngoài cửa, giơ tay vận lực hút kẻ muốn chạy trốn vào tay. Phó Liên Dao sắc mặt u ám túm gáy nàng ta xoay lại: “Con lại không nghe lời.”
Giang Nhược Vụ lắc đầu nguầy nguậy: “Con nghe thấy tiếng có vẻ bất ổn, mới muốn đến, xem thử có gì cần con hỗ trợ…”
Phó Liên Dao nhìn nàng ta liền nhớ tới Tạ Vi Ninh ở bên ngoài đang chặt đứt đường đi liên tục, sau đó nhìn gương mặt Giang Nhược Vụ y hệt huynh trưởng, bà ta cảm thấy tức ngực, lồ ng ngực phập phồng, sắc mặt trầm xuống: “Con quên mình có tu vi gì à? Con thì hỗ trợ được gì? Con cho rằng mình là Tạ Vi Ninh sao?”
“Cơ thể con còn suy yếu, ở trong phòng không ra ngoài chính là hỗ trợ lớn nhất. Con là một đứa trẻ ngoan, chuyện con nên làm nhất là nghe lời!”
Giang Nhược Vụ run giọng nói: “Vâng, vâng……”
Phó Liên Dao không cầm lòng được nữa, cất cao âm lượng: “Khóc cái gì mà khóc! Với gương mặt này, con cảm thấy mình nên khóc hả?!”
Giang Nhược Vụ bị dọa bởi tiếng thét của bà ta, cổ họng nghẹn ngào, ánh mắt dại ra.
Các yêu vệ và yêu tu tới báo đứng xung quanh cũng sợ tới mức run rẩy.
“Đi về!” Phó Liên Dao đột nhiên kéo Giang Nhược Vụ tới gần, phẫn nộ quát, “Con còn khóc à? Khóc là biểu cảm đáng lẽ con tuyệt đối không nên làm!”
Dứt lời, bà ta gọi thuộc hạ: “Đưa tiểu thư về.”
Thấy Giang Nhược Vụ bị đưa đi như phạm nhân, Đằng Hư Dã đứng bàng quang trầm mặc cũng gượng gạo nói: “Phó Liên Dao, nàng ta chính là người thân duy nhất của ngươi.”
Phó Liên Dao nhìn lão nói: “Phải. Cho nên sau này, ta sẽ ở bên cạnh phụ tá, trợ giúp nó tu luyện lên đến đỉnh, ngồi vững vị trí kia.”
Lời nói như đang xem Giang Nhược Vụ thành một con rối khiến sống lưng Đằng Hư Dã lạnh toát.
Trước đây, lão nhìn thấy Phó Liên Dao dè dặt cẩn trọng với chất nữ, có thể nói không ai trên thế gian này làm được như bà ta, mọi việc đều vì chất nữ của mình, đến cả lão cũng cảm thấy xúc động.
Yêu tộc chú trọng huyết mạch nhất. Ngoài sức mạnh Thần tộc, bà ta còn có mưu trí, cũng vì điểm này lão mới nhìn Phó Liên Dao bằng con mắt khác.
Nhưng tới lúc này, lão mới phát hiện sự bất ổn.
Phó Liên Dao thật sự xem Giang Nhược Vụ là chất nữ, là người thân duy nhất sao?
Dường như chỉ trông nàng ta như là đồ vật của mình.
Mà liệu Phó Liên Dao có tình cảm thật sự không?
Yêu tu ngoài cửa hoàn hồn lại, vội vàng bẩm báo: “Yêu Chủ! Hai giới Tiên Ma tấn công tới rồi! Chuyện xảy ra đột ngột, Thái Tử phát hiện trước, ngài ấy đã lên giới môn ngăn cản rồi!”
“Cái gì?” Đằng Hư Dã đứng bật dậy, “Sao họ lại tới lúc này?”
“Không biết! Trước đó cũng không nghe họ có động tĩnh gì.”
Yêu tu nói: “Hiện giờ chiến tranh tứ giới không có lấy một ngày dịu bớt, Tiên Ma muốn trực tiếp công kích Yêu giới!”
Lại có thêm một yêu tu tới từ bầu trời: “Báo! Giới môn không ngăn được!”
“Phó Liên Dao!” Đằng Hư Dã lập tức quát, “Ngươi thề thốt Tiên giới sẽ chờ mấy ngày vì mạng của 3 vạn người, ngươi xem thử kế hoạch này bị phá đến mức nào rồi hả? Ngươi mau cùng ta đến giới môn!”
Lão đưa mắt ra hiệu với yêu tu phía dưới, bảo hắn ta lôi Giang Nhược Vụ theo cùng.
Con của lão đã xông lên trước rồi, sao chất nữ duy nhất của bà ta lại rụt đầu ở phía sau cho được?!
Tạ Vi Ninh và Phong Thầm đứng trên thuyền mây, bên cạnh còn có Tiên Đế Tiên Hậu.
Người hai giới Tiên Ma bắt tay phá tan giới môn Yêu giới, yêu binh dưới sự dẫn đầu của Đằng Ấp không thể ngăn cản, giới môn mở rộng.
Phong Thầm chuẩn bị tấn công, ngửa tay triệu hồi kiếm.
Trong khoảnh khắc, trời đất rung chấn, chúng yêu tu mơ hồ cảm thấy hơi thở trong không khí dị thường, vừa ngẩng đầu thấy Ma chủ không cầm Huyết kiếm của mình, mà là Thần kiếm chém giết yêu tà nghe mà sởn tóc gáy!
Thần kiếm vung lên theo cánh tay hắn, lao thẳng tới đám Yêu tu.
“Bùm!”
Sức nổ tạo thành chiếc hố to, các yêu tu bị kiếm khí thương tổn ngã xuống đất không bò dậy nổi.
Đằng Ấp khiếp sợ: “Ngươi… Ngươi là Ma chủ! Sao có thể dùng Thần kiếm?!”
“Phong Hành đâu rồi?!”
“Phong Hành đã bị bắt.” Phong Thầm không ngừng tấn công, ngữ khí lạnh nhạt, “Đằng Ấp, ngươi trốn không thoát.”
Giọng điệu chắc chắn như đinh đóng cột khiến Đằng Ấp giật thót.
Lúc phản ứng lại thì đã thấy Phong Thầm cầm thần kiếm và thi triển một bộ pháp thuật lao tới tập kích hắn! Tiếng rồng gào thét, gió mạnh càn quét, Đằng Ấp đang định dùng pháp thật truyền thừa để di chuyển thì thấy dưới chân chợt có một pháp trận sáng lên, kéo tụt hắn xuống từ giữa không trung!
“Yêu giới đều đã biết tên họ của ta.”
“Mà không biết vì sao ta có thể sử dụng Thần kiếm ư?”
Phong Thầm đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, nở nụ cười khinh miệt.
Đằng Ấp thầm hoảng hốt, Ma chủ chưa từng bị nơi Thần tộc áp chế, sức mạnh cũng không bị hao tổn, hắn ngăn được nổi mới lạ?! Hắn thấy ý cười kia liền tuyệt vọng như rơi xuống hố đen sâu thẳm.
Làn khói đen quen thuộc hoàn toàn bao phủ hắn.
Phong Thầm vận lực kéo hắn tới rồi quăng tới chỗ Tạ Vi Ninh.
Tạ Vi Ninh lệnh ma tu tiến lên túm cổ tên này, rồi bảo Hộ Thiên Vệ dùng Tỏa Tiên Liên quấn chặt hắn lên phần trên cùng của thuyền mây rồi bày trận pháp hút yêu lực của hắn, sức ép nặng nề tới mức hắn không thể ngẩng đầu.
Bắt buộc để cho mọi Yêu tộc đều thấy Thái Tử của họ đang ở đâu, có dáng vẻ gì, chịu nỗi đau đớn ra sao.
“Thả nó ra!”
Giọng Yêu Chủ vang lên, thân hình Phong Thầm chợt lóe hướng về sau, quay lại đội ngũ Tiên Ma.
Cuối cùng đoàn người xuất hiện ở giới môn.
Phó Liên Dao đứng vững, vừa nhìn thấy Giang Nhược Vụ cũng bị dẫn theo, ánh mắt chợt thay đổi.
Ngay sau đó, Giang Nhược Vụ tựa như bị điều gì đó k1ch thích. Nàng ta thấy Thái Tử Yêu tộc bị bắt, lại nhìn thấy Tiên Đế Tiên Hậu, trong lòng khủng hoảng, lăn lê bò lết tránh thoát yêu tu, gào thét thất thanh: “Ta vô tội! Từ lúc ta sinh ra đã không biết gì cả! Ta cũng không biết Phó Liên Dao có mưu đồ gì! Từ đầu đến cuối đều bị bà ta ép buộc, bà ta đẩy phía sau, ta bước phía trước! Ta không biết chuyện bí cảnh hay phàm giới, khi ta nghe nói đến thì mọi chuyện đã xảy ra rồi! Cầu xin Tiên Đế Tiên Hậu cứu ta! Ta tình nguyện bị phạt, xin hãy đưa ta đi…”
“Đồ hèn hạ!” Phó Liên Dao đánh nàng ngã lăn quay, hơi thở bà ta bất ổn, nhìn nàng ta rồi lại nhìn quanh bốn phía. 𝐑a chươ𝗇g 𝗇ha𝗇h 𝗇hấ𝘵 𝘵ại ﹏ 𝙏𝐑𝐮𝗠𝙏𝐑𝑼Y𝙀 N﹒v𝗇 ﹏
Người mà bà ta quen biết ở Tiên giới, Ma giới, Yêu giới đều có mặt tại đây.
Mà Giang Nhược Vụ với gương mặt giống huynh trưởng lại quỳ xuống xin kẻ thù tha mạng?!
“Con muốn cầu xin họ cứu à?” Bà ta cười to như thể tức muốn hộc máu, dường như cực kỳ thất vọng về Giang Nhược Vụ. Bà ta đột nhiên ngừng cười, lạnh giọng nói: “E là không cứu nổi đâu, Nhược Vụ, để ta giúp con thấy rõ hiện thực. Con cảm thấy con vừa sinh ra đã là một thai chết, sao có thể sống tới lúc này? Tất nhiên là Thần tộc thay máu cho con đấy! Nhưng nghe nói Thần tộc đã diệt tộc từ rất lâu, con cảm thấy Thần tộc nào thay máu đây?”
Phó Liên Dao ngẩng đầu nhìn thẳng về phía trước.
Tạ Vi Ninh thấy tầm mắt của bà ta liền cảm thấy không ổn, bỗng dưng kéo Phong Thầm ra đằng sau.
Ánh mắt Phó Liên Dao dường như xuyên qua người nàng mà nhìn chòng chọc vào Phong Thầm.
“Tất nhiên là Thần tộc cuối cùng được sinh ra, là niềm hy vọng của Thần tộc. Đáng tiếc, hắn sinh ra không đúng lúc! Sau khi ta có được thần lực tiến vào nơi Thần tộc, gặp phải một sản phụ sắp sinh.” Phó Liên Dao cười nói, “Nàng cầu xin ta, cho ta tất cả mọi thứ ta muốn, chỉ cần giữ mạng cho con của nàng, đó là hy vọng của Thần tộc.”
“Ta đã đồng ý với nàng, vì thế ta chết giết nàng, chỉ để lại đứa con và lấy máu của đứa trẻ đó thay cho con ta!”
Phó Liên Dao: “Đứa bé đó vẫn còn sống, xem kìa, hắn còn sống rất khỏe mạnh. Bây giờ ta rất hối hận, tại sao ban đầu ta lại đổi hắn với đứa con trai lớn của Phong gia chứ? Ta nên giết hắn từ sớm, chứ không phải để hắn sống tốt tới lúc này.”
Chỉ với mấy câu nói, những người đang lạnh mặt nhìn bà ta giãy giụa trước lúc chết nghe thế liền sửng sốt, sấm sét nổ đùng đùng, sóng to gió lớn cuồn cuộn trong đầu.
Người Tiên giới sốc đơ người.
Ma giới cũng trợn tròn mắt.
Yêu giới cũng ngây như phỗng.
Phong Thầm co rụt con ngươi lại, siết chặt nắm đấm, một bàn tay dịu dàng ấm áp chậm rãi đan vào tay của hắn như tiếp thêm sức mạnh.
Hắn cụp mắt nhìn, Tạ Vi Ninh ngửa mặt mỉm cười nhìn hắn.
Phong Thầm sững sờ, nắm lấy tay nàng, sắc mặt khôi phục vẻ bình tĩnh.
Nàng ở đây.
Dù mọi chuyện có thế nào, cũng không chỉ có một mình hắn.
Giang Nhược Vụ ngây ngốc hỏi: “Cái, cái gì mà con của bà?”
Phó Liên Dao cong môi cười đáp: “Con đấy.”
Bà ta lại ngẩng đầu, nhìn thấy sắc mặt của Phong Thầm và Tạ Vi Ninh trên thuyền mây vẫn rất bình tĩnh, không ai bị bà ta chọc giận.
Lần này khiến bà ta tức đến độ cắm móng tay vào da thịt.
Vì sao?
Vì sao họ lại có vẻ như đã đoán được từ sớm?!
“Phó Liên Dao, ngươi điên rồi!” Tiên Đế nghe rất rõ ràng, phẫn nộ quát, “Người đâu, bắt lấy ả cho ta!”
Phó Liên Dao cuộn trào cảm xúc mãnh liệt, đôi mắt chợt hiện lên ánh đỏ.
Trong đầu cũng vang lên một âm thanh quen thuộc: Ngươi quay đầu nhìn đi, Yêu Chủ cũng không muốn tiếp tục ra tay. Nếu ngươi cho ta thân thể này, ta có thể giúp ngươi.