Diễn kịch?
Ba vị trưởng lão đồng thời sửng sốt.
Tất nhiên ba người bọn họ không cảm thấy Ma Tôn quan tâm Đế nữ kia như những người khác, từ khi Đế nữ vào thành vẫn luôn âm thầm quan sát, cho dù người Vô Niệm Thành lan truyền mấy tin đồn nhảm nhí, hay lời đồn đại ở Ma cung hai ngày nay, bọn họ đều không tin.
Đến khi người bên dưới truyền từng tin tức đến, Ma Tôn và Đế nữ ở một chỗ thế nào thế nào, rồi tiếp xúc thân mật thế nào thế nào, rồi đối mắt nhìn nhau thế nào thế nào... Bọn họ mới không nhịn được mà muốn đến xem thử.
Bọn họ không tin cho lắm, nhưng lại có một chút khả năng khiến lòng người không nhịn được mà dao động.
Nói thật thì dựa vào dung mạo của Đế nữ kia, nói không chừng, lỡ như, thật sự khiến trong lòng Ma Tôn sinh ra một ý niệm, nếu cây vạn tuế vạn năm không nở hoa thật sự nở hoa, hậu quả này tuyệt đối sẽ rất đáng lo ngại.
Bọn họ lo lắng Ma Tôn không chặn được sự tấn công của Đế nữ mới vội vàng chạy tới.
Ai cũng biết, hai giới Tiên Ma từ xưa đến nay không hợp, có điều sau khi Tiên giới xưng Đế, hai bên tạm thời thái bình ba trăm năm, nhưng tuyệt đối không thể cứ như vậy mà giải trừ khúc mắc.
Nhất định là âm mưu của Đế nữ kia không nhỏ, ý đồ câu dẫn người khác!
Sau khi nghe câu trả lời này, trong đầu ba người nghĩ lại, liền thông suốt.
Đúng rồi.
Ma Tôn của bọn họ tuyệt đối sẽ không nương tay với Tiên giới.
Cũng chỉ có lý do này, mới giải thích được hành động hai ngày nay của hắn.
Sau khi xác nhận việc này, nét mặt của ba vị trưởng lão đều không giống nhau.
Tam trưởng lão Chử Lôi hồi thần lại trước tiên, nở một nụ cười rạng rỡ, tiếng cười sảng khoái khiến tâm tình người ta tốt lên trong bầu trời Ma giới u ám, ông tiến lên một bước, kích động vỗ lên người Tạ Vi Ninh hai cái: "Ngươi đấy. Cũng không thèm nói sớm!"
Ông đánh giá trên dưới, cười nói: "Lôi thúc thật không nghĩ tới sẽ có một ngày như thế. Tôn chủ chỉ gặp Đế nữ kia một lần đã khiến nàng ta thần hồn điên đảo, vừa hồi phục liền chạy thẳng đến Ma Giới. Theo lời ngươi nói, nếu muốn thành công, hành động này trái lại không sai, việc này trông về lâu về dài thì lại không tồi. Đến lúc đó lấy thân phận của Đế nữ kia, muốn biết chuyện gì của Tiên giới mà chẳng được. Ha ha ha ha không tồi không tồi."
Tạ Vi Ninh nghe vậy hơi nhíu mày, kéo khóe miệng xuống.
"Việc này tuyệt đối không thể nói ra. Người biết càng ít càng tốt."
"Ta hiểu, ta hiểu!"
Tam trưởng lão không thấy kỳ quái, chỉ cười toe toét cả miệng.
Sau khi Nhị trưởng lão Hà Xi phục hồi nét mặt, cũng chỉ cười một cái: "Một khi đã như vậy, trách nhiệm trên người ta, Tôn chủ có thể thu về không? Bằng không ta ngày ngày đều xử lý sự vụ, luyện đan luyện khí để ai làm đây? Vun trồng linh thực, chăn nuôi yêu thú tới tay ai?"
Tạ Vi Ninh: "..."
Nàng gật đầu một cái, lời ít ý nhiều: "Có thể."
Hà Xi hài lòng, Chử Lôi cũng rất hài lòng, hai người chắp tay với nàng cùng lui ra.
Đại trưởng lão Đoạn Tùng vẫn còn ở lại.
Vẻ mặt của lão có thể nói là khó coi nhất trong ba người, gần như trầm mặt xuống ngay lập tức, biểu cảm căng thẳng, nếp nhăn hai bên khóe miệng có vẻ có vài phần tàn khốc.
Chờ hai người kia rời đi, hắn dùng sức nắm chặt ngón tay đến mức thân thể hơi run rẩy, như đang cực kỳ khắc chế, lại nặng nề thở dài, trầm trọng nói: "Từ khi nào ngươi lại biến thành thế này? Không từ thủ đoạn đến mức này?"
"Khi nào?"
"Là khi nào mà ta chưa từng chú ý tới?"
Ba lần khi nào, đến lượt Tạ Vi Ninh ngẩn ra.
Đối diện nam tử trung niên với chòm râu đen, một khắc này lại như thể già đi mấy chục tuổi, dáng vẻ mệt mỏi kiệt sức, cảm xúc trong ánh mắt khiến Tạ Vi Ninh bất giác đau nhói trong tim.
Nàng vô thức đứng lên: "Trưởng..."
"Không cần nói!"
Đoạn Tùng đột nhiên phất tay áo ngắt lời "hắn", đau lòng nói: "Làm Ma Tôn, ngươi rất tốt. Nhưng hiện giờ lại không khác gì Ma tu tầm thường!"
"Ta vốn cho rằng... Bỏ đi bỏ đi."
Lão lắc đầu, chắp tay sau lưng xoay người rời đi.
Trái tim Tạ Vi Ninh căng chặt, lập tức đưa tay ngăn lại, đang định nói thêm vài câu giải thích cho Ma Tôn, Đoạn Tùng lại gạt tay nàng ra.
Bàn tay không ít nếp nhăn, dùng sức mạnh khiến người khác hoảng hồn.
"Tôn chủ không cần lo lắng." Ngữ khí lão xa cách, "Lão phu làm vì Vô Niệm Thành nhiều năm như vậy, không đến mức muốn rời đi."
Dứt lời, lão chắp tay với nàng, bước nhanh rời đi.
Tạ Vi Ninh không cản được, càng không thể nói xen vào, sau khi nàng chú ý tới ngón tay lạnh lẽo của mình, trong lòng mới dâng lên một nỗi đau khổ.
Không lẽ làm hỏng việc rồi sao?
Đại trưởng lão... thật sự có chút không giống người trong Ma giới.
Trước kia nàng đọc chương này, chỉ thấy miêu tả về Ma Tôn, chỉ biết hình như Đoạn Tùng và Ma Tôn không hợp nhau, đôi lúc nói chuyện sẽ móc xỉa một chút, nhưng chưa từng thấy lão có phản ứng như vậy?
.
Phong Thầm đặt quyển sách mình đang lật xem cuối cùng, từ tầng này xuống dưới, sau đó rời đi từ cửa hông phía sau đã thiết lập lúc trước.
Trong Tàng Thư Các đích xác có đặt cơ quan và cấm chế rất mạnh, nhưng đối với người tự mình thiết lập là hắn đây lại chẳng là gì cả.
Nhưng lấy thân phận của Đế nữ, sau khi hắn rời đi phải càng cẩn thận hơn.
Tu vi của thân thể này thật sự có chút không đủ, dù sử dụng pháp thuật hắn biết, hiệu quả cũng giảm hơn phân nửa, thậm chí một số cái không có năng lực sử dụng, nếu miễn cưỡng sử dụng sẽ bị phản phệ.
Cũng may, so với trắc trở lúc vào, lúc rời đi lại một đường thông thuận...
Bước chân Đế nữ hơi dừng lại, chỉ trong chớp mắt đã khôi phục tự nhiên, thật giống như cảnh tượng vừa rồi chỉ là ảo giác.
Đến khi Phong Thầm đến ngoài tường viện, bóng dáng nấp trong bóng tối cuối cùng mới rời đi.
Hắn liếc mắt về phương hướng đối phương rời đi, lạnh lùng cười một cái.
Gian tế ẩn giấu lâu như vậy, lại dựa vào thân phận Đế nữ để tóm lấy.
Nực cười.
Xung quanh không có Ma tu canh giữ, Phong Thầm nhấc mũi chân vượt qua bức tường, sau khi tiếp đất ngẩng đầu liền thấy Tạ Vi Ninh đang chống cằm, buồn rầu nhìn chằm chằm lên mặt bàn.
Hắn đi qua, lạnh nhạt gạt cánh tay của nàng.
"Ngươi đang chống lên mặt của bản tôn đấy."
"... Cũng đâu ai thấy!"
Phong Thầm cười lạnh hai tiếng.
Tạ Vi Ninh không để ý tới hắn, nhìn hắn nói: "Ngươi trở về thuận lợi chứ?"
Phong Thầm hơi gật đầu.
Tạ Vi Ninh xót xa nói: "Bên ta không quá thuận lợi."
Phong Thầm giương mắt xem nàng.
Tạ Vi Ninh nói một cách tốc độ: "Ba vị trưởng lão nghe nói ta ở đây, tìm tới chất vấn đến tột cùng ta và Đế nữ là thế nào. Ta nghĩ tới nghĩ lui không biết giải thích thế nào, liền nói 'diễn kịch mà thôi', nói xong thì Tam trưởng lão cười to; Nhị trưởng lão cũng không nhiều lời, chỉ bảo ta thu lại trọng trách lúc trước ném cho hắn, ta đã đồng ý. Hai người bọn họ đi rồi, cảm xúc của Đại trưởng lão lại không đúng, giống như... rất thất vọng về ta, hỏi ta từ khi nào biến thành như vậy. Ta chưa kịp giải thích, lão kêu ta không cần nói, rồi lại nói ta làm Ma Tôn rất tốt, nhưng hiện giờ chẳng khác nào Ma tu tầm thường!"
Nói xong nàng hít một hơi lớn, sau đó có chút áy náy nhìn về phía hắn: "Có phải ta đã nói sai rồi không."
Phong Thầm: "..."
Từ khi trao đổi thân thể tới nay, Phong Thầm đã trải qua quá nhiều, trong lòng không có dao động quá lớn.
Hắn gần như lãnh khốc mà nói: "Không có."
"Nếu ngươi không nói như vậy, giờ phút này sẽ chỉ càng thêm đau đầu."
"Huống chi, bản tôn đích xác sẽ không nương tay với Tiên giới." Phong Thầm nhàn nhạt nói, "Chỉ khi nói như vậy, mới giải thích được mọi chuyện xảy ra trong hai ngày nay."
Tạ Vi Ninh ngơ ngác: "Vậy sao."
Hai ngày này nàng đã sắp quên, vị Ma Tôn trước mặt này... chung quy là kẻ một lòng muốn san bằng Tiên giới.
"Còn về chuyện Đại trưởng lão, không cần nghĩ nhiều."
Phong Thầm rũ mắt, khiến người ta không thấy rõ cảm xúc trong mắt: "Kệ lão đi."
Hắn nói xong, tầm mắt rơi xuống mặt Tạ Vi Ninh, người phía sau xuất thần không chú tâm.
Phong Thầm nhìn một lúc, chợt nói: "Có một chuyện muốn báo với ngươi."
Tạ Vi Ninh thu lại cảm xúc khổ sở đối với Đại trưởng lão, phục hồi tinh thần: "Chuyện gì?"
"Lúc trước ở Tây viện, ta là bị đám người Hộ Thiên Vệ cản trở."
"Bọn họ không cho Đế nữ mạo hiểm, thề sống thề chết ngăn lại."
"Ta đã nói với bọn họ muốn tra xét Vô Niệm Thành, không ai ngăn được ta."
Tạ Vi Ninh khó hiểu: "Sau đó?"
"Sau đó, bọn họ xem là Đế nữ không tiếc hy sinh bản thân vì đại giới, cũng phải diệt trừ Ma Tôn. Còn cho rằng Đế nữ cố ý tới gần để mê hoặc Ma Tôn, lấy được tín nhiệm."
Tạ Vi Ninh: "..."
Chẳng trách lúc bảo mấy người kia rời khỏi vườn, đều không cần giải thích, ánh mắt nhìn nàng lại không đúng như vậy.
Hai bên đều trở thành "kẻ cặn bã" mưu mô trong mắt thủ hạ của mình.
Nàng do dự nói: "Vậy hai ta xem như huề nhau?"
Phong Thầm: "Ừm."
Hai người tĩnh tọa một lát, Tạ Vi Ninh đột nhiên nhớ ra mà hỏi: "Vậy ngươi đến Tàng Thư Các nửa ngày có tìm được biện pháp gì không?"
Phong Thầm trầm mặc.
Tạ Vi Ninh: "?"
Ánh mắt ngươi phiêu diêu cái gì?
"......"
Vẫn là trầm mặc.
Tạ Vi Ninh đứng lên "cạch" một tiếng: "Không phải ngươi nói nhất định có thể tìm được sao!"
Phong Thầm xoa mi tâm, ngữ khí trầm thấp: "Ngồi xuống nói."
Tạ Vi Ninh: "Ta không ngồi! Ngươi nhìn thẳng vào mắt ta này, ngươi nói rốt cuộc nửa ngày nay ngươi đã tìm được cái gì rồi?!"
Phong Thầm không ngẩng đầu cũng không nhìn.
Tạ Vi Ninh đột nhiên nhích đầu vào, oán hận đến trước mặt hắn nói: "Vậy chúng ta tìm thêm mấy ngày, ta tiếp tục nghĩ cách yểm hộ cho ngươi, dù sao chuyện đã thành như vậy cũng không thể tệ hơn nữa..."
"Không cần."
Phong Thầm nhíu mày nói: "Ta đã lật tung ba tầng trước trong Tàng Thư Các, không có sách nói về hoán đổi thân thể. Trái lại nói đến Tử Lôi, phàm là người bị trời giáng Tử Lôi chắc chắn phải chết, không một ai có thể sống. Mà hai ta lại có thể sống sót, hẳn đây là nguyên nhân hoán đổi thân thể."
Tạ Vi Ninh ngồi xuống: "Mới chỉ ba tầng trước thôi mà, mấy tầng phía sau cần vào xem tiếp không?"
Phong Thầm lại nói: "Không kịp rồi."
Hắn nhìn về phía Tạ Vi Ninh nói: "Phía Tiên giới, giờ phút này Tiên Đế Tiên Hậu hẳn đã xuất quan. Sau khi nhận được tin tức, bọn họ ắt sẽ tới đón Đế nữ trở về."
Tạ Vi Ninh sửng sốt.
"Vậy ngươi phải về sao?"
Phong Thầm nghe xong, bất ngờ nhìn nàng một cái, cười nhạo nói: "Sao thế, hiện giờ Đế nữ không nỡ như vậy ——"
"Không được!" Tạ Vi Ninh nhanh chóng nắm lấy cổ tay hắn thật chặt, "Trước khi đi ngươi phải nói mọi chuyện lớn nhỏ ở Ma giới này thật rõ ràng cho ta! Còn có tên họ của Ma Tôn ngươi! Ngươi không nói sự thật, ta sẽ đi nói bản tôn tâm duyệt Đế nữ!"
"............"
Phong Thầm ra sức đẩy nàng ra.
Không đẩy nổi.
Hắn nghiến răng nói: "Buông tay!"
"Không buông!"
"...Ta nói!"