Trước đó gương mặt Ma chủ như sương giá, hiện tại lại ấm áp đến tan băng, khóe miệng cong lên nói: "Ta cũng thấy vậy."
Chúng Ma tôn:!!!!
Bọn họ đang muốn nói gì đó, Đế Nữ nâng mắt lên nhìn qua bọn họ, Ma chủ cũng xoay đầu qua.
Mọi người ngậm miệng lại, không dám nhiều lời.
Đến khi bọn họ ra Vô Niệm Thành, tới ngoài thành, vẫn chưa thể hoàn hồn.
... Đây quả thật là hồng nhan họa thủy!
Mà bên trong thành, Tạ Vi Ninh do dự nói: "Cảm giác nét mặt bọn họ không đúng lắm, có cần giải thích một chút hay không?"
Phong Thầm tùy tiện nói: "Có gì mà giải thích?"
"Hai ngày nữa người Tiên giới sẽ phải về, khi đó, bản vẽ cụ thể vẫn chưa có. Ngươi cũng không cần để ta xem qua." Phong Thầm nói, "Nếu có người tới hỏi, ngươi chỉ nói ngươi đã có dự tính là được."
Tạ Vi Ninh đáp lời.
Giữa hai người lập tức an tĩnh.
Tạ Vi Ninh muốn chờ đối phương mở miệng nói thêm, dù gì hắn cũng biết đến việc sửa đường, không phải nên để Ma chủ là hắn bổ sung phần còn lại sao?
Kết quả chỉ thấy Phong Thầm trả bản vẽ về tay nàng.
Tạ Vi Ninh nói: "Mới vẽ đấy, ngươi lấy về xem kỹ đi, cũng dễ đề xuất kiến nghị."
Nàng lại nhét về tay hắn.
Phong Thầm: "Không cần, không có gì sai."
Dứt lời, hắn lại cầm lấy tay nàng, nhét trở về.
"Ể?" Tạ Vi Ninh thấy xúc cảm mềm mại, lúc này mới cúi đầu nhìn xuống, chú ý tới sự thay đổi, "Tay của ngươi đã tốt lên rồi?"
Phong Thầm khẽ gật đầu, trầm giọng nói: "Đã là tay của ngươi, muốn để lại vết chai hay không thì về sau do ngươi quyết định. Trước đó, ta thay ngươi giữ nguyên dạng."
"Được!" Tạ Vi Ninh hào hứng nói, "Nói ra cũng lạ, hôm qua chúng ta mới vừa nói chuyện này, vết chai trên tay ngươi liền tốt lên! Chẳng lẽ thân thể của ngươi còn có thể tự khôi phục sao?"
Phong Thầm dừng một chút, gật đầu cũng không đúng, lắc đầu cũng không phải, lập tức nhíu mày lại, lạnh lùng nói: "Không còn sớm. Trở về tu luyện đi."
Tạ Vi Ninh: "...Ôi. Ôi, tội nghiệp ta nghĩ bản vẽ đến rụng tóc, giờ còn phải tu luyện."
Phong Thầm chưa đi được mấy bước, dừng lại, xoay người trầm mặc một lúc lâu.
Tạ Vi Ninh: "Sao vậy?"
Phong Thầm rũ mắt nói: "Ngươi trở về nghỉ ngơi đi."
Tạ Vi Ninh: "Hả?"
Phong Thầm: "Cảm ơn."
Khi Tạ Vi Ninh còn chưa thể hiểu được, thì phát hiện đối phương nói xong liền lạnh lùng rời đi.
Còn có người nói lời cảm ơn khiến người khác không hiểu ra sao nữa à?
Hắn muốn cảm ơn nàng chuyện gì nhỉ!
.
Sau khi phân phó mọi chuyện, hai ngày tới Tạ Vi Ninh không còn chuyện nào khác, chỉ chuyên tâm tu luyện.
Ngày thứ hai, nàng nghĩ cũng nên bái phỏng Tiên Đế trước khi ông ấy đi, bèn ra khỏi Ma cung.
Người gặp được trên đường có lẽ đã nghe nói đến chuyện mấy ngày nữa sẽ mở cửa, đều bái tạ nàng rất lâu. Truyện BJYX
Tạ Vi Ninh đi một đường đầy gian nan, mỗi một bước đều phải ra hiệu bọn họ đứng lên.
Còn có người cảm kích nàng đến mức lấy Hắc Thạch nhà mình cất trữ ra, nghe nói Ma chủ muốn tạm dừng bán Hắc Thạch ra ngoài, hiện tại cũng chỉ có thể nộp lên cho nàng.
Lần này Tạ Vi Ninh ra ngoài không mang theo thuộc hạ, nhiều Hắc Thạch như vậy không thể cầm hết, nên bảo bọn họ giữ trước, mấy ngày nữa sẽ có người tới cửa thu gom, đồng thời còn đưa cho bọn họ số linh thạch tương đương.
Những người này cảm tạ xong cũng biết không thể ngăn "hắn", vất vả lắm đám người mới giải tán, Tạ Vi Ninh mới vừa thở một hơi thì lại có thêm mấy đứa nhóc gầy nhom, nhút nhát nắm tay nhau tiến lên, sau đó lấy một miếng bánh từ trong rổ cho nàng.
"Chủ thượng, cái này là nguyên liệu mà bọn ta cùng tích cóp, sau đó nhờ dì Vương nấu, tay nghề của bà ấy là tốt nhất ở phía Nam bọn ta. Bọn ta, ta muốn cảm tạ người đã thu nhận lâu đến như vậy, còn để bọn ta ăn cơm."
Tiểu hài tử ngập ngừng nói dứt câu, không còn nhút nhát nữa, ánh mắt sáng rỡ nói: "Cho nên miếng bánh này, muốn để cho chủ thượng ăn."
Mấy cục bông nhỏ này một câu hai câu đều là chủ thượng, mềm mại vô cùng, nhìn thấy cũng khiến lòng người mềm đi.
Tạ Vi Ninh cười nói: "Tích cóp cũng rất lâu nhỉ?"
Mấy tiểu hài tử lắc đầu, giơ tay nâng lên cao, giọng điệu giòn tan: "Mong chủ thượng nhận lấy!"
Ngữ khí cường điệu thế này, thật sự như nghé con mới sinh không sợ cọp, mấy nữ tử nhìn một bên cách đó không xa tức khắc không nhịn được, chạy tới ôm bọn chúng, bồi tội nói: "Xin lỗi chủ thượng! Bọn nhóc không hiểu chuyện, còn chưa biết cách nói chuyện!"
"Đứa nhỏ này, thật là chẳng biết nói chuyện? Mấy đứa nói cảm tạ chủ thượng thế này sao!"
"Không sao. Đều là trẻ con thôi."
Khi tiểu hài tử kiên định với một việc, không có ai ngăn được, dù mẫu thân kéo chúng về sau, cũng kiên quyết phải giơ tay lên cao, còn tiếp sức giao bánh đến tay đứa bé đằng trước, ánh mắt lo lắng đến ngấn nước.
"Nương! Bọn con cũng muốn cảm tạ chủ thượng giống mọi người, vì sao lại đánh bọn con!"
Mẫu thân chúng cả giận nói: "Còn không phải do mấy đứa không biết cách nói chuyện! Quả thực tức chết đi được!"
Tiểu hài tử vẫn quật cường không thôi.
Tạ Vi Ninh thấy thế, liền nhận lấy miếng bánh: "Ta nhận."
Tiểu hài tử kêu lên: "Thật sao?!"
"Thật."
Người lớn và bọn nhóc vừa vui vẻ vừa kinh ngạc nhìn về phía nàng.
Tạ Vi Ninh mỉm cười, cầm bánh ngọt rồi phất tay xoay người rời đi, thuận tay bỏ bánh vào miệng để đám nhóc này an tâm.
Nơi xa, có người nhỏ giọng nói: "Ăn rồi sao?"
"Ăn rồi. Nhìn chắc chắn là ăn rồi."
"Chậc, vậy là tốt rồi. Xem ra cũng không khó như trong tưởng tượng? Hóa ra Ma chủ... mềm lòng với con nít." Người này nói xong lại nói tiếp, "Nhắc đến thì ngươi có biết biết viên thuốc mà lão nhân kia đưa là gì không? Trước kia ông ta chưa từng bảo ta làm mấy chuyện này."
"Nô tỳ cũng không biết, tóm lại hết thảy đều là vì tốt cho Yêu giới, cô nương an tâm đi. Huống hồ, sẽ không ai hoài nghi mấy đồ vật của con nít liên quan đến bọn họ đâu, cũng không biết bánh ngọt này có vấn đề hay không?"
Tạ Vi Ninh đi mấy bước rồi rẽ ngoặt, biểu cảm trên mặt không giữ được nữa, tìm một nơi không có người nhanh chóng nhổ cái thứ trong miệng ra.
Ọe!
Sao khó ăn như vậy! Còn đắng hơn cả chocolate đen 99.99%!
Nàng nhổ ra mấy lần còn cảm thấy trong miệng đắng nghét, muốn khử đi mùi hôi, đành đi tìm quán trà lấy nước súc miệng rồi mới đến chỗ Tiên Đế.
Tiên Đế du ngoạn dạo phố trong thành của bọn họ hai ngày, hỏi Kiếp Sát thì nói bọn họ đã ra ngoài, không biết giờ này lại chạy đến khách điếm hay cửa hàng nào rồi.