Xuyên Sách Ta Thành Đôi Với Nam Chính Phản Diện

Chương 55




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


“Tứ lang đi học ở thư viện thực sự rất hiếu học.” Lôi thị chậm rãi điều chỉnh lại hơi thở, khẽ nói.

Hứa lão thái thái hơi dựa người ra sau, khuôn mặt phúc hậu cười tươi như đóa hướng dương, ngoài miệng lại nói: “Thằng nhóc này hiếu học hay không không quan trọng. Cái ta muốn hỏi chính là, để cho nó làm con rể nhà các con, được không?”

Không đợi Lôi thị trả lời, bà tiếp tục cười đầy tự tin: “Nhân phẩm, tướng mạo và tài học của thằng bé đều xuất sắc, với DIỆC NHIÊN còn là biểu huynh muội. Biết nhau từ nhỏ, thân thích lại kết quan hệ thông gia, không gì thích hợp bằng.” Nói đến đây, bà khẽ thở dài một tiếng rồi nói tiếp: “Ta nhìn con lớn lên, đáng tiếc là sau khi con xuất giá, chúng ta lại xa cách. Nếu như gả DIỆC NHIÊN tới đây, trông thấy con bé cũng như trông thấy con. Xem như tiếc nuối của ta…”

Lôi thị nín thở tập trung tinh thần, nói từng chữ từng chữ một: “Lão thái thái, con cảm thấy cuộc hôn nhân này không thích hợp.”

“…Cái gì?” Đôi mắt của Hứa lão thái thái hơi híp lại, tầng tầng lớp lớp nếp nhăn hằn thật sâu nơi khóe mắt. Bà không thể tin được, nặng nề hỏi lại một lần: “Con nói cái gì?”

Lôi thị nhún người, chính thức quỳ xuống: “Con nói hôn nhân này không thích hợp.” Bà ngửa đầu, nhìn thẳng vào Hứa thái thái, không hề sợ hãi: “Lão thái thái, tính tình của DIỆC NHIÊN đơn thuần, không phù hợp với Trương gia.”

“Vì sao lại không phù hợp?” Hứa lão thái thái chậm rì rì nói, “Hi Nương, lời này của con ta không thích nghe. Đúng là DIỆC NHIÊN đơn thuần thật, không lẽ nhà chúng ta lại là đầm rồng hang hổ gì hay sao? Con lớn lên trong nhà chúng ta, trong nhà có người làm con chịu bất kỳ ấm ức nào hay sao?”

Lôi thị nghe nói như vậy khoang mũi chua chua, giọng nói cực nhỏ: “Lão thái thái đối tốt với Hi Nương, Hi Nương đều nhớ cả.” Bà trầm thấp thở dài: “Nhiều năm qua, con cũng đã cố gắng báo đáp Trương gia, báo đáp lão thái thái. Nhưng mà hôn sự này thật sự không thích hợp.”

“Không thích hợp chỗ nào?” Hứa lão thái thái nhíu mày, “Trước hết con đứng lên rồi nói, sao lại quỳ như vậy? Ý của con là Tứ Lang không xứng với DIỆC NHIÊN?”

Lôi thị nhẹ nhàng lắc đầu, đành phải đứng lên, cẩn thận ngồi một bên, trên mặt lộ ra chút ý cười: “Tứ Lang là một đứa trẻ tốt, làm gì có chuyện xứng hay không xứng? Nhưng mà hai đứa nó từ nhỏ đã không hòa thuận rồi. Lão thái thái cũng biết mà. Kết thân vốn là một chuyện tốt, nhưng khi không lại kéo hai đứa trẻ không thích hợp ở cùng một chỗ, chẳng phải tạo thành một đôi phu phụ bất hòa hay sao? Hơn nữa cũng sẽ tổn hại tình cảm giữa hai nhà Trình, Trương.”

Bà đau lòng nữ nhi. Trong lòng bà, DIỆC NHIÊN chính là cô nương khiến người ta yêu thương nhất trên đời này. Bà biết rất rõ, Hứa lão thái thái một lòng muốn để tôn tử cưới DIỆC NHIÊN, không chỉ đơn thuần vì con bé. Ở Trương gia, đồng lứa có bốn nhi tử, chỉ có Trương Dục là người đi học nghiêm túc nhất. Trình gia tuy không phú quý bằng Trương gia nhưng mối quan hệ trên chốn quan trường hay ở hạnh đàn lại vượt xa, Trương gia không thể nào so sánh được.

Sắc mặt của Hứa lão thái thái hòa hoãn lại: “Chuyện đó là khi nào? Khi còn bé không hiểu chuyện, sao có thể tính toán? Bây giờ hai đứa đã lớn rồi, đương nhiên không giống như khi còn bé. Chẳng phải bây giờ Tứ lang đang ở thư viện nhà các con sao? Không lẽ hai đứa nó còn giận dỗi? Tình cảm có thể vun đắp được. Đợi đến ngày thành thân, dĩ nhiên sẽ hòa thuận thôi.” Bà liếc qua Lôi thị: “Khi đó không phải con cũng không mấy hài lòng với hôn nhân của mình hay sao? Bây giờ không phải là tốt lắm sao? Trong số mấy người biểu tỷ muội, bây giờ con là đứa sống thoải mái nhất. Cô gia chỉ có mình con, hài tử cũng hiếu thuận. Chờ DIỆC NHIÊN xuất giá, không phải chỉ chờ để hưởng thanh nhàn hay sao?”

Ban đầu Lôi thị còn có chút ý cười khi lắng nghe nhưng nghe đến phần sau, ý cười trên khóe môi dần phai nhạt, trong lòng thắt lại, một lần thắt lại một lần đau. Bà cúi đầu, lặng lẽ lau nước mắt.

Đúng, cuộc sống của bà bây giờ nhìn qua không tồi. Tuy trượng phu lớn hơn mười tuổi nhưng cũng tôn trọng bà. Trình gia không cho phép nạp thiếp, đương nhiên sẽ không có cãi vã giữa thiếp thất với nhau sinh ra những cơn giận không đâu. Hai người con riêng, nhất là Trình Khải có thể nói là do bà nuôi lớn, cũng rất hiếu thuận với bà. Đáng lý bà nên cảm thấy thỏa mãn nhưng Hứa lão thái thái lại khơi gợi cho bà cảm giác bất đắc dĩ khi phải làm người tục huyền (*) khi đó.

(*) 续弦 – tục huyền, dùng để chỉ việc tái hôn khi vợ/ chồng mất (Theo Baidu).

Bà không làm chủ được hôn nhân của chính mình, bây giờ đến hôn nhân của DIỆC NHIÊN, không lẽ bà cũng không làm chủ được?

Trong lúc nhất thời nỗi lòng của Lôi thị như nước thủy triều, đầu óc căng ra, m.á.u huyết cả người sôi trào, bà nhếch miệng: “Lão thái thái nói có lý, nhưng mà, nhưng mà…”

“Nhưng mà cái gì?” Thấy vẻ mặt Lôi thị có vẻ khó xử, Hứa lão thái thái chợt cảm thấy bất an.

“Nhưng mà không khéo, DIỆC NHIÊN đã hứa hôn rồi.”

“…Cái gì?” Hứa lão thái thái ngạc nhiên, bờ môi khẽ nhếch, “Ta không nghe rõ, con nói cái gì?”

Lời vừa ra khỏi miệng, Lôi thị lập tức tỉnh táo lại. Trong lòng có phần hối hận nhưng nhìn thấy thần sắc kinh ngạc cực kỳ của Hứa lão thái thái lại mơ hồ cảm thấy khoái chí. Lôi nhẹ nhàng “A” một tiếng, chậm rì rì nói: “Là con không phải. Lúc trước lão thái thái không nói rõ, con cũng không biết. Hôm qua Tân khoa Trạng Nguyên vừa tới nhà cầu thân, muốn cầu hôn DIỆC NHIÊN.”

Bà nheo mắt nhìn thần sắc của Hứa lão thái thái, cẩn thận nói: “Vốn dĩ lúc lão thái thái đề cập đến, con nên… Nhưng dù gì cũng không có văn định (*), chỉ nói trên miệng mà thôi, ta cũng không thể…”

(*) 文定 – Văn định, chỉ một trong lục lễ trong lễ cưới truyền thống Trung Quốc (Theo Baidu).

“Cái này… Sao lại thế này?” Sắc mặt Hứa lão thái thái rất khó coi, thân người hơi ngả về sau, tựa lưng vào ghế ngồi.

Lôi thị thật thật giả giả nhắc tới chuyện mẫu tử Đỗ Duật đến bái phỏng, cuối cùng lại nói: “Con biết lão thái thái thương yêDiệc Nhiên U mới muốn đặt DIỆC NHIÊN bên người. Nhưng mà Đỗ gia kia cũng là gia đình lương thiện.”

Trong cổ họng Hứa lão thái thái tràn ra mấy tiếng “Hừ hừ”, Lôi thị biết, lúc này bà ấy đang vô cùng phẫn nộ.

Nhớ lại biểu cảm của nữ nhi khi nhắc đến Trương Dục, Lôi thị lấy lại bình tĩnh, nói tiếp: “Xem ra hai đứa trẻ này không có duyên phận.”

Ánh mắt Hứa lão thái thái chậm rãi đảo qua hai má Lôi thị, nhìn thấy trên gương mặt kia ngoại trừ tiếc nuối lại không có bất kỳ biểu cảm nào khác. Mỉm cười, giọng nói của Hứa lão thái thái có mấy phần cổ quái: “Không phải không có duyên phận, mà là Tứ lang bạc phúc, không so sánh được với Trạng nguyên lang.”

Lôi thị nói tiếp: “Lão thái thái nói đùa rồi, Tứ lang chính là tôn tử mà lão thái thái yêu thương nhất, sao có thể là người bạc phúc? Lão gia nhà chúng ta cũng thường nhắc đến Tứ lang, nói thằng bé này học giỏi, tương lai sẽ có triển vọng lớn.”

Bà mơ hồ có thể đoán được nguyên nhân Hứa lão thái thái dốc sức đốc thúc cuộc hôn nhân này, bà nghĩ, hơn phân nửa đều là vì giao thiệp của Trình gia.

Lôi thị đứng lên, đi ra sau lưng Hứa lão thái thái, nhẹ nhàng đ.ấ.m lưng cho bà, dịu dàng nói: “Dù hôn sự không thành nhưng vẫn là thân thích. Tứ lang là cháu trai của lão gia, là biểu đệ của Gia Nhi cùng Khải Nhi, mối quan hệ vốn cực kỳ gần gũi…”

Dù gì thì Trương gia đã nuôi lớn bà. Bà cũng không muốn vì hôn nhân của DIỆC NHIÊN mà trở mặt với Trương gia, cõng cái danh vong ân bội nghĩa trên lưng, làm huynh muội Trình Khải khó xử. Bà vừa cẩn thận đ.ấ.m lưng cho lão thái thái, vừa ấm giọng thì thầm, giống như lơ đãng nói lên mối quan hệ gần gũi giữa Trương Dục cùng Trình gia.

Nếu Trương Dục thành công trên con đường khoa cử, ra làm quan, Trình gia có khả năng giúp nhất định sẽ giúp, không cần thiết phải kết thành quan hệ thông gia.

Lôi thị ở lại Bắc Hương Bá phủ một hồi lâu, đến khi quay về thư viện Sùng Đức, trời đã tối đen.

Trình Diệc Nhiên lo cho mẫu thân, vừa nghe tin mẫu thân trở về liền đi đón: “Mẫu thân, người về rồi? Có mệt không, để con bóp vai cho người?”

Nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt nữ nhi, không bỏ qua nỗi lo lắng trong mắt bà, trong lòng Lôi thị ấm áp bèn nhẹ nhàng gật đầu. Đây chính là con gái bà, bà sẵn sàng làm mọi thứ cho con, chỉ cần con được vui vẻ thư thái, dù thế nào bà cũng nguyện ý.

Bữa tối, tinh thần Lôi thị không được tốt cho lắm, chỉ ăn hai miếng liền buông đũa.

Trình Diệc Nhiên nhìn thấy, trong mắt xẹt qua chút lo lắng. Ăn cơm xong, nàng gõ cửa phòng mẫu thân. Không đợi Lôi thị đáp lại, nàng đã đẩy nhẹ cửa ra một khe hở, cúi đầu nhìn vào bên trong: “Mẫu thân?”

“Vào đi.” Lôi thị đang ngồi bên bàn trang điểm, nghe vậy bật cười một tiếng, nhìn thấy nữ nhi, những khó chịu vào ban ngày cũng nhanh chóng tiêu tán.

Trình Diệc Nhiên bước vài bước đến trước mặt mẫu thân, bàn tay nhỏ quen thuộc đặt trên vai bà, chậm rãi nắm bóp: “Mẫu thân, người thấy thủ pháp của con có tiến bộ hay không? A, mẫu thân, khuyên tai này của người thật là đẹp!”

Lôi thị cười cười: “Dù đẹp thì con cũng không đeo được, ngay cả lỗ xỏ khuyên cũng không có.”

“Con không muốn, con không muốn!” Động tác Trình Diệc Nhiên khoa trương, trực tiếp che lỗ tai mình, “Đau lắm, con không muốn xỏ lỗ tai đâu.”

Lôi thị vừa bực mình vừa buồn cười: “Chẳng qua chỉ nhắc có một câu mà đã sợ như vậy. Đâu có ép con xỏ đâu, con còn muốn đi học mà.”

“Con biết, mẫu thân đối xử với con tốt nhất.” Trình Diệc Nhiên cười hì hì một tiếng, dường như yên tâm, đưa tay ôm mẫu thân, nũng na nũng nịu với bà.

Thân thể của nữ nhi nóng hầm hập, mềm như bông. Lôi thị chỉ cảm thấy như được ấm áp ôm chặt lấy, dọc theo huyết mạch, trái tim bà được sưởi ấm từng chút một. Bà nhẹ nhàng vỗ lưng nữ nhi.

Lôi thị nghĩ, ông trời đối xử với bà không tệ, bà còn có được một nữ nhi tri kỷ như vậy. Đương nhiên, bà cũng không thể để nữ nhi của mình chịu ấm ức.

Trình Diệc Nhiên ở bên cạnh mẫu thân một hồi lâu, thấy tâm tình bà khá lên nhiều mới ngáp một cái, nhỏ giọng nói: “Mẫu thân, con mệt rồi, muốn về ngủ.”

“Trở về đi.” Lôi thị cười một tiếng, “Sau khi về phòng đừng đọc sách nữa, ngủ sớm một chút, mai còn phải đến học đường đó.” “Con biết rồi, mẫu thân.” Trình Diệc Nhiên vui vẻ đồng ý, nhanh như chớp rời khỏi đây.

Nhưng Lôi thị lại khẽ thở dài một hơi.

Lúc nghỉ ngơi buổi tối, Lôi thị đã nói đến những chuyện phát sinh ở Bắc Hương Bá phủ.

Trình Uyên nhíu mày: “Nàng nói DIỆC NHIÊN đã đính hôn?”

“Sao vậy? Không ổn sao?” Lôi thị nhìn thấy thần sắc của ông, cảm thấy bất an. Bà nhỏ giọng nói: “Lúc ấy chỉ vì thiếp nóng nảy, lão thái thái một mực không từ bỏ. Ngoại trừ nói DIỆC NHIÊN đã đính hôn, thiếp thật sự không biết…”

Bà nói, vành mắt lại có chút đỏ.

Trình Uyên khẽ giật mình, bất đắc dĩ: “Sao lại khóc? Ta không trách nàng. Nếu nói ra, chuyện này là ta không đúng. Ta nên sớm khước từ, chẳng qua là lúc trước bà ấy không đề cập, ta nói quá trực tiếp cũng không tiện. Nhưng mà…” Ông thở dài một hơi: “Hôm qua nàng cũng có mặt mà, rõ ràng là chúng ta không đồng ý với lời cầu hôn của Đỗ gia.”

Lúc đầu, đúng là ông từng có suy nghĩ gả nữ nhi cho Đỗ Duật, nhưng hôm qua khi Đỗ Duật chân chính cầu thân, lòng ông lại do dự. Nhưng hôm qua lúc mẫu tử Đỗ gia rời đi, Đỗ Duật có nhắc lại một lần, hy vọng ông có thể đồng ý hôn sự. Đối mặt với thỉnh cầu của cậu thiếu niên ngây ngô, huống chi đây còn là học trò đắc ý của mình, Trình Uyên rốt cuộc cũng thả lỏng hơn, nói sẽ suy nghĩ thêm, nữ nhi còn nhỏ, tạm thời không vội.

Lúc bấy giờ Đỗ Duật lập tức bày tỏ thái độ sẵn sàng chờ đợi.

Lôi thị lau nước mắt: “Thiếp biết. Nhưng không phải Đỗ gia có ý tứ này hay sao? Hôm qua lúc mẫu tử bọn họ rời đi còn nhắc lại một nữa. Không phải chàng cũng nói sẽ suy nghĩ thêm đấy sao? Lại không nói dứt khoát, ta thấy so với Trương Dục kia, Đỗ Duật mạnh hơn không ít, có lẽ là một mối tương xứng.”

Trong ấn tượng của bà, DIỆC NHIÊN nhắc đến cái tên Đỗ Duật này không dưới một lần, tán thưởng học vấn tốt. Đỗ Duật có thể thành Trạng Nguyên đủ để chứng minh điều này. Hơn nữa Trình gia có đại ân với Đỗ gia, đúng như Tiêu thị nói, bọn họ chắc chắn sẽ không bạc đãi DIỆC NHIÊN.

Đôi mắt Trình Uyên hơi nhíu lại: “Nhân phẩm cùng học vấn của Tu Viễn đúng là không thể chê. Bây giờ còn trở thành Trạng Nguyên, nhận được ân sủng của Hoàng đế, tương lai bay thẳng lên mây xanh cũng không phải là điều khó khăn.” Ông lại nhẹ nhàng lắc đầu: “Nhưng hôn sự là đại sự, chúng ta là phụ mẫu, chắc chắn phải chọn một vị hôn phu tốt cho con, không để con phải chịu ấm ức.”

Lôi thị cũng gật đầu: “Chuyện này đương nhiên thiếp biết.” Nhưng lúc đó ở Bắc Hương Bá phủ, bà cũng chỉ có thể nói như vậy.

Suy nghĩ một chút, lông mày Trình Uyên thoáng giãn ra, “Nàng thân cận với con bé, khi nào tiện thì hãy thăm dò nó một chút. Mặc dù hôn nhân đại sự phải nghe theo cha mẹ, thuận lời mối mai. Nhưng nói cho cùng thì cũng nên để con bé thoải mái.”

“Dạ.”

“Về phần lão thái thái bên kia, nàng đừng suy nghĩ nhiều.” Trình Uyên cười cười, “Từ chối thì từ chối đi. Dù sao DIỆC NHIÊN cũng không nguyện ý, không phải sao?”

Phu phụ hai người bàn luận về chung thân đại sự của nữ nhi một hồi lâu mới thổi tắt đèn đi ngủ. Nhưng hết thảy mọi chuyện, Trình Diệc Nhiên lại không hề hay biết, nàng đã đi ngủ từ sớm.

Sinh nhật Tô Lăng đang đến gần, Trình Diệc Nhiên càng phiền não, rốt cuộc là tặng cái gì? Quà tặng nàng tự mình làm đã không còn kịp rồi.

Đêm mùng hai tháng Năm, lúc Trình Diệc Nhiên đang phát sầu bỗng nghe một loạt tiếng gõ cửa. Nàng vội vàng xuống giường mở cửa.

“Mẫu thân?”

Đứng ngoài cửa chính là mẫu thân Lôi thị.

Trên mặt Lôi thị mang theo ý cười, nhấc chân đi đến: “Con nghĩ là ai?”

Trình Diệc Nhiên cười xán lạn với mẫu thân, vội vàng mời bà ngồi: “Người tìm con có chuyện gì không? A, cũng gần Đoan Ngọ rồi, con có thể tặng bánh chưng cho nhóm phu tử.”

“Chỉ biết ăn thôi.” Ngón trỏ của Lôi thị chỉ nhẹ lên trán của nữ nhi.

Trình Diệc Nhiên vội vàng che đầu: “Mẫu thân----“

Lôi thị không đùa nữ nhi nữa, hỏi thăm vài câu về việc học như thường lệ, lại rảnh rỗi nói vài lời mới nhỏ giọng hỏi: “DIỆC NHIÊN, con đi học ở thư viện, có quen thân với Đỗ Duật không?”

“Dạ?” Trình Diệc Nhiên trừng mắt nhìn, bất ngờ với câu hỏi của mẫu thân. Nàng nghĩ nghĩ, thành thật trả lời, “Miễn cưỡng xem như quen biết đi.” Nàng nhẹ giọng giải thích: “Mẫu thân, người cũng biết khế ước tam chương giữa con và phụ thân mà. Ở thư viện phải tránh xa đồng môn, không tính là quen biết với nhiều người ở thư viện. Đỗ Duật là khoá trưởng môn kinh nghĩa, toán học cũng tốt. Lần con rớt vào bên trong bẫy thú, trong số những người giúp kéo con lên cũng có cả huynh ấy…”

“À.” Lôi thị gật đầu, trong lòng đại khái nắm chắc. Bà khẽ nheo mắt lại, chậm rì rì nói, “Vậy nếu như Đỗ Duật cầu thân, con nói xem phụ thân con có nên đáp ứng không?”

“Dạ? Hả, cầu thân?” Trình Diệc Nhiên mở to hai mắt nhìn, lòng nghi ngờ mình nghe nhầm, lại thấy mẫu thân rất khẳng định gật đầu. Nàng càng thêm kinh ngạc, vô thức lắc đầu, “Cầu thân? Là cưới con sao? Con, con mới mười bốn.”

Mười bốn tuổi vẫn là tiểu loli nha.

Lôi thị hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch của nữ nhi, không khỏi bật cười: “Năm sau đã đến tuổi cập kê. Sau cập kê, cũng không phải là nên nghị hôn hay sao? Định xong hôn sự lại chờ thêm một hai năm nữa, tuổi tác phù hợp. Đợi lâu thêm chút sẽ trở thành gái già.”

Trình Diệc Nhiên bị mấy chữ “cầu thân”, “gái già” chấn động đến mức sững sờ, một hồi lâu không nói được gì.

Lôi thị chỉ thấy nữ nhi kinh ngạc, không thẹn thùng cũng không vui vẻ thì bà lập tức hiểu ra, đúng là DIỆC NHIÊN không có tâm tư gì trên phương diện này. Bà than nhẹ một tiếng, dịu dàng nói: “Trước tiên con cứ nghĩ một chút. Nếu không nguyện ý, ta sẽ để phụ thân con trực tiếp từ chối.” Bà nhẹ vỗ bả vai nữ nhi: “Suy nghĩ cho kỹ.”

“Mẫu thân, con…” Trình Diệc Nhiên muốn nói thêm gì đó nhưng Lôi thị đã đứng dậy rời đi.

Trình Diệc Nhiên nặng nề thở ra một hơi, Đỗ Duật? Cầu hôn? Cập kê? Gái già?

A a a a a, bây giờ nàng chỉ mới mười bốn. Cho tới bây giờ nàng không ngờ có người cầu hôn mình.

Tin tức mẫu thân ném tới đối với Trình Diệc Nhiên mà nói không khác gì một quả bom, đảo lộn một hồ xuân yên ả.

Đêm nay Trình Diệc Nhiên lật người qua lại rất lâu mới ngủ được. Đáng tiếc khi ngủ cũng không yên ổn. Trong lúc mơ mơ màng màng, nàng cảm thấy như đang ở thư viện, ôm sách trong ngực, cùng một đồng môn mặc bộ đồng phục màu xanh thiên thanh đi trên con đường nhỏ trong rừng trúc.

Hai người đối diện cười một cái, là Đỗ Duật.

….

Trình Diệc Nhiên chỉ cảm thấy cơ thể mình như đang rơi xuống, bỗng nhiên mở mắt.

Là mơ.

Trời còn chưa sáng hẳn, nàng lăn lộn một hồi lâu không ngủ tiếp được bèn dứt khoát thức dậy chuẩn bị, chạy chậm đến học đường.

Trong học đường yên tĩnh, Trình Diệc Nhiên ghé lên bàn sách, nhớ lại chuyện mẫu thân nói đêm qua. Nàng càng nghĩ càng cảm thấy đối tượng mà Đỗ Duật muốn cầu thân chắc hẳn là Trình DIỆC NHIÊN chứ không phải Trình Diệc Nhiên nàng.

Đây là người đầu tiên muốn lấy nàng, cảm giác có chút kỳ lạ.

Tô Lăng vừa đi vào học đường đã thấy Trình Diệc Nhiên nằm bò lên bàn sách không nhúc nhích. Trong lòng cậu lộp bộp một cái, bước nhanh tới, thấp giọng hỏi: “Sao vậy? Thân thể không thoải mái?”

Trình Diệc Nhiên nghe được giọng nói quen thuộc, quay đầu nhìn về phía Tô Lăng. Nàng không nói lời nào, ánh mắt ném về phía Trương Dục, không thấy bóng người, nàng thở ra một hơi, nhỏ giọng nói với Tô Lăng: “Không có gì không thoải mái, huynh ngồi xuống trước đi. Đợi chút nữa ta nói với huynh.”

“Ừ.” Ánh mắt Tô Lăng nặng nề, theo lời đi về vị trí của mình ngồi xuống.

Không lâu sau, trên bàn sách của Tô Lăng có thêm một tờ giấy mỏng. Ánh mắt cậu rơi trên tờ giấy, đợi đến khi nhìn thấy dòng chữ trên đó xong, đôi mắt chợt trầm xuống.