Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui

Chương 517




Đường Thư Nghi và Tiêu Ngọc Châu đi theo một quản sự ma ma đến viện của Tạ đại phu nhân, nhìn thấy Tạ đại phu nhân và Tạ nhị phu nhân đang đợi ở cửa. Lại hàn huyên một hồi, vài người bước vào phòng, sau khi ngồi xuống, vài vị tiểu thư của Tạ gia tiến lên hành lễ với Đường Thư Nghi, Đường Thư Nghi tặng cho bọn họ lễ vật đã được chuẩn bị từ trước.

Đến lượt Tạ nhị tiểu thư Tạ Hi Hoa, lễ vật của nàng vô cùng nặng. Nàng đeo một chiếc vòng tay làm bằng dương chi bạch ngọc không chút tì vết vào tay Tạ Hi Hoa. Lại lấy một cái hộp nhỏ tinh tế từ trong tay Thuý Vân nói: "Mấy ngày trước làm trang sức cài đầu cho Ngọc Châu, cũng làm cho ngươi một bộ."

Tạ Hi Hoa mỉm cười nhận lấy, "Khiến ngài tốn kém rồi."

Đường Thư Nghi nắm lấy tay nàng ấy mỉm cười: "Lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã rất thích."

Trên mặt Tạ Hi Hoa lộ ra vẻ ngại ngùng, lúc này Tạ nhị phu nhân mới nói: "Nha đầu này cũng thường xuyên ồn ào muốn tìm Ngọc Châu nhà ngươi chơi."

"Trời ấm áp muội cùng Tạ tỷ tỷ đi cưỡi ngựa." Tiêu Ngọc Châu nói.

Tạ Hi Hoa ngồi xuống bên người con bé: "Ta không giỏi cưỡi ngựa, đến lúc đó muội dạy ta nhé."

Tiêu Ngọc Châu gật đầu, nói nhỏ với nàng ấy: "Kỹ năng cưỡi ngựa của muội là do nhị ca dạy dỗ, huynh ấy dạy rất tốt."

Mặt Tạ Hi Hoa lại đỏ lên, hành động vừa rồi của Đường Thư Nghi có ý gì, mọi người đều hiểu rõ.

Lại trò chuyện một lúc, Tạ đại phu nhân bảo vài vị cô nương ra ngoài chơi, người lớn ngồi cùng nhau nói chuyện. Tạ Hi Hoa dẫn Tiêu Ngọc Châu đến chơi trong vườn Tạ gia, vừa hay đụng trúng vài vị công tử của Tạ gia, có cả Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh.

Hai đoàn người gặp nhau, liền cùng chơi với nhau. Chuyện phủ Định Quốc Công và Tạ gia muốn liên hôn, mọi người đều biết, liền cố ý tạo cơ hội để Tiêu Ngọc Minh và Tạ Hi Hoa nói chuyện một mình.

Giờ khắc này, Tiêu Ngọc Minh và Tạ Hi Hoa đứng bên cạnh hòn non bộ đối diện nhau. Hai người mặc dù một người không câu nệ tiểu tiết, một người rất giỏi ngụy trang, nhưng dù sao họ cũng là hài tử mười mấy tuổi, đều vô cùng e thẹn.

Tiêu Ngọc Minh cúi đầu dùng ngón chân di di những tảng đá trên mặt đất, nhất thời không biết nên nói gì. Tạ Hi Hoa đoan trang đứng ở đó, thỉnh thoảng nhìn lén hắn. Nàng ấy đã từng nhìn thấy dáng vẻ Tiêu Ngọc Minh cưỡi ngựa, trương dương phóng khoáng, cũng từng nghe nói danh tiếng không sợ trời đất, nhưng nàng ấy thật sự không ngờ hắn lại có lúc có dáng vẻ như vậy.

"Phụt."

Tạ Hi Hoa không nhịn được mà bật cười, Tiêu Ngọc Minh ngẩng đầu lên nhìn nàng ấy, hỏi: "Nàng cười cái gì?"

Tạ Hi Hoa thu lại nụ cười trên mặt, lại bày ra dáng vẻ khuê nữ đài các, "Ta đột nhiên nhớ ra một chuyện buồn cười."

Tiêu Ngọc Minh biết vừa rồi nàng ấy đang cười mình, chỉ là hắn cũng không rối rắm, ngược lại bầu không khí giữa hai người đã hài hoà hơn rất nhiều.

Tiêu Ngọc Minh lấy món quà đã chuẩn bị sẵn ra đưa cho Tạ Hi Hoa, "Quà tặng cho nàng, ngày thường có thể dùng để phòng thân."

Tạ Hi Hoa: "......"



Món quà này đúng là không ngờ tới được!

Nhưng nàng ấy vẫn nhận lấy thanh đoản kiếm, "Cảm tạ Tiêu nhị công tử."

Tiêu Ngọc Minh xua tay, "Không cần."

Tạ Hi Hoa lúc này lấy một cái hộp tinh tế ra, đưa cho Tiêu Ngọc Minh, "Đây là quà của ta tặng cho Nhị công tử."

Tiêu Ngọc Minh cầm lấy cái hộp, cầm lên thấy nặng nặng. Chiếc hộp được hẳn là được làm bằng gỗ đàn hương loại tốt, vì hắn ngửi thấy mùi hương thoang thoảng của gỗ đàn hương. Chỉ riêng chiếc hộp này thôi đã đáng giá rất nhiều tiền.

Hắn đột nhiên cảm thấy món quà mình tặng hình như quá tuỳ tiện. Hắn một tay cầm hộp, tay kia mở nắp, thấy bên trong là thanh đoản kiếm toát ra khi tức cổ xưa. Tay cầm được khảm bằng ngọc thạch thanh nhã, vỏ bên ngoài được chạm khắc hoa văn tinh tế. Chỉ mới liếc nhìn hắn đã thích nó.

Hắn cầm lấy đoản kiếm từ trong hộp ra, rút ra khỏi vỏ, thanh đoản kiếm phát ra ánh sáng lạnh lẽo. Thanh đoản kiếm này hắn thích đến nỗi nhịn không được muốn sờ vào.

"Nhị công tử cẩn thận," Tạ Hi Hoa vội vàng nói, "Thanh đoản kiếm này rất sắc bén."

Tiêu Ngọc Minh rút tay về, trên mặt bắt đầu có chút nóng rát. Món quà của Tạ Hi Hoa nhìn thôi đã biết là cẩn thận chuẩn bị, mà hắn tặng quà cho người ta lại chẳng chút để tâm.

Nghĩ xong, hắn tháo ngọc bội trên thắt lưng xuống, nhét vào tay Tạ Hi Hoa, nói: "Ta... Ta không biết nàng thích món quà gì, liền... liền... nàng thích cái gì, hoặc là muốn cái gì, ta tìm cho nàng."

Tạ Hi Hoa nhìn mặt miếng ngọc bội trong tay, sau đó nhìn dáng vẻ có phần hoảng loạn của Tiêu Ngọc Minh, muốn cười nhưng phải nín lại. Nàng ấy suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ta nghe nói Nhị công tử rất giỏi cưỡi ngựa?"

Tiêu Ngọc Minh gật đầu, Tạ Hi Hoa lại nói: "Nhị công tử dạy ta cưỡi ngựa được không?"

Tiêu Ngọc Minh vội vàng gật đầu, sau đó nói: "Chuyện này quá đơn giản, nàng đưa ra yêu cầu khác đi."

Lần này Tạ Hi Hoa không nhịn được nữa, lại bật cười ra tiếng, Tiêu Ngọc Minh nhận ra có thể mình đang nói điều gì đó ngu ngốc, liền gãi gãi đầu.

Lúc này, hắn nghe Tạ Hi Hoa nói: "Ngày sau còn dài, Nhị công tử về sau sẽ biết ta thích món quà như thế nào."

Nàng ấy mỉm cười yểu điệu, cả người giống như hải đường trên cành, rực rỡ lại ngọt ngào. Tiêu Ngọc Minh chỉ cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh, miệng không suy nghĩ đã nói: "Ta... Ta về sau sẽ đối xử tốt với nàng."

Tạ Hi Hoa không ngờ hắn lại nói như vậy, khuôn mặt lập tức đỏ lên.

"Các ngươi mau qua đây chơi." Tạ đại công tử cảm thấy hai người bọn họ hẳn là đã nói đủ rồi, liền đứng ở không xa gọi người.

Trái tim Tạ Hi Hoa đập thình thịch, uốn gối hành lễ rồi bước đi thật nhanh, Tiêu Ngọc Minh cầm thanh đoản kiếm trên tay mỉm cười ngốc nghếch.