"Biểu ca...."
"Cha...."
Dung di nương và Lam Thư Ngữ đều hoảng sợ nhìn Lam Phi Bạch, nhưng hắn ta vẫn trầm mặt không lên tiếng, lại nghe Lam phu nhân nói: "Lần này ta quyết định làm kẻ ác, cho dù mẫu thân và phu quân không đồng ý, ta cũng phải đua bọn họ đi."
Dung di nương và Lam Thư Ngữ đều tha thiết nhìn về phía Lam Phi Bạch, hy vọng hắn ta sẽ bác bỏ lời nói của Lam phu nhân, nhưng Lam Phi Bạch không nói một lời xoay người rời đi, Dung di nương và Lam Thư Ngữ thấy vậy thì ngã quỵ xuống đất, lớn tiếng gào khóc.
Lam phu nhân nhìn hai người họ khóc như trời sập, trong lòng sảng khoái không thôi. Đấu với bọn họ nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng đuổi được người ra ngoài.
Tuy nhiên, nàng ta vẫn mang vẻ mặt lo lắng đi đến trước mặt Lam lão phu nhân, nhẹ nhàng nói: "Mẫu thân, ngài trách con cũng được hận con cũng không sao, vì phu quân con nhất định phải làm vậy."
Lam lão phu nhân nhìn nàng ta, mở miệng nhưng không nói được lời nào. Bà ấy biết rằng tất cả đều nằm trong tính toán của nhi tức phụ này, nhưng bà ấy không thể phản bác một lời.
Qua một lúc, bà ấy nói, "Ta biết, những năm nay ngươi thấy oan ức, cảm thấy mẫu nữ Thư Ngữ bọn họ uy h.i.ế.p địa vị của ngươi, nhưng ta trước giờ chưa từng nghĩ để Uyển nhi thay thế vị trí của ngươi."
Lam phu nhân hạ mắt xuống che giấu sự chế giễu trong mắt, nói: "Mẫu thân ngài đừng nghĩ nhiều, con cũng vì cái nhà này."
Lam lão phu nhân thở dài: "Ngươi đi trước đi, ta nói chuyện với Thư Ngữ bọn họ một lát."
"Vâng."
Lam phu nhân xoay người đi ra ngoài, lúc trở lại viện của mình, thấy Lam Phi Bạch đang ngồi tiểu hoa sảnh. Đi tới ngồi bên cạnh hắn ta, nàng ấy nói: "Phu quân có trách ta không?"
Lam Phi Bạch cười khổ, sau đó nắm lấy tay nàng ấy nói: "Nào có, chỉ cần phu nhân không trách ta là được."
Lan phu nhân mỉm cười, nước mắt chậm rãi rơi xuống, "Chỉ hy vọng phu quân hiểu được lòng của thiếp thân."
Lam Phi Bạch cầm khăn tay lau nước mắt cho nàng ấy, "Trước kia đều là lỗi của ta, phu nhân tha thứ cho ta được không?"
Lam phu nhân bật cười, vẻ mặt Lam Phi Bạch có chút thả lỏng. Phu thê hai người lại nói chuyện một lúc, Lam Phi Bạch rời đi, hắn ta còn phải nhanh chóng tìm cách bù đắp những sai lầm trước đó.
Lam phu nhân đợi hắn ta rời đi, dựa lưng vào ghế gấm, cả người toát lên vẻ giễu cợt. Ma ma bên cạnh khẽ nói: "Phu nhân, lần này ngài cuối cùng cũng có thể yên tâm rồi."
Lam phu nhân thở dài một hơi nói: "Nghĩ đời cả đời này của ta cũng thật bi ai, cả ngày diễn kịch trước mặt bọn họ, có khi ta còn không nhận ra chính mình."
Ma ma nghe thấy nàng ấy nói vậy, đau lòng đến mức sống mũi cay cay, nhưng bà ấy vẫn an ủi nói: "Phu nhân thế gia đại hộ, đều như vậy cả."
"Ta thật sự ghen tị với Định Quốc Công phu nhân!" Lam phu nhân nói.
"Thế gian này có thể có mấy người như Định Quốc Công chứ?" Ma ma nhẹ nhàng nói: "Đôi mẫu nữ kia đi rồi, lão gia cũng nhìn rõ bộ mặt thật của bọn họ, công tử tiểu thư của chúng ta đều tài giỏi, ngày tốt của ngài còn ở phía sau."
Lam phu nhân mỉm cười: "Thật ra trái tim của Lam Phi Bạch ở đâu ta cũng chẳng hề quan tâm, chỉ là hắn ta không nên để một thiếp thất, sống cuộc sống chẳng thua kém gì chính thất phu nhân là ta. Về sau ấy à, hắn chỉ cần không tìm ra một Dung di nương nữa, hắn ta thích làm gì thì làm thế đó."
"Đúng, ngài nghĩ thông là tốt rồi." Ma ma mỉm cười nói.
Lam phu nhân: "Ta đã nghĩ thông từ sớm rồi."
Động tác của Lam phu nhân rất nhanh, ngày hôm sau Dung di nương và Lam Thư Ngữ đã bị đưa đi, sau đó phu thê hai người mang theo lễ vật đến phủ Định Quốc Công. Thật ra nếu có thể, Lam Phi Bạch hoàn toàn không muốn đối mặt với những người ở phủ Định Quốc Công. Nhưng hắn ta còn muốn lăn lộn ở triều đình, còn muốn thăng chức, cho nên phải đến xin lỗi.
Lần này Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài không từ chối người ở cửa, còn khách khí nói những câu hình thức, chuyện này mặt ngoài coi như qua đi. Nhưng Lam Phi Bạch hiểu rất rõ, đây cũng là chỉ là chuyện ở mặt ngoài, lăn lộn trong quan trường, ai sẽ đem yêu ghét hận thù của mình biểu hiện rõ trên mặt chứ? Hắn ta cũng làm tốt chuẩn bị tiền đồ về sau sẽ không thuận lợi.
Đợi bọn họ rời đi, Đường Thư Nghi nói với Tiêu Hoài: "Vốn dĩ nghĩ đợi đại hôn của Ngọc Minh xong, chúng ta lại ra ngoài dạo chơi, nhưng bây giờ Giai Ninh mang thai, phải lùi về sau rồi."
"Vậy thì đợi đến khi sinh hài tử lại xuất phát." Tiêu Hoài nói.
Hai người đang nói chuyện, một giọng nói quen thuộc từ bên ngoài truyền đến, "Nương, con về rồi!"
Đường Thư Nghi vừa nghe thấy, vội vàng đứng dậy đi ra ngoài, nhìn thấy Tiêu Ngọc Minh mặc áo giáp bạc, tư thế anh dũng đứng trong viện. Nhìn thấy nàng và Tiêu Hoài, Tiêu Ngọc Minh vén áo bào lên, quỳ trên mặt đất, "Nương, cha, nhi tử trở về rồi!"
Đường Thư Nghi vội vàng đỡ hắn dậy, sau đó cẩn thận đánh giá: "Cao hơn rồi, cũng chắc khoẻ hơn."
Tiêu Ngọc Minh cười hì hì, một năm này hắn quả thật cao hơn rất nhiều. Lúc này Tiêu Hoài nói: "Mau vào phòng đi."
Ba người họ vào phòng vừa ngồi xuống, Tiêu Ngọc Châu cũng đi tới, không lâu sau Tiêu Ngọc Minh và Giai Ninh cũng đến, cả nhà ngồi xuống cùng nhau nói chuyện vui vẻ.