Xã hội hiện đại trị an tốt như vậy mà hài tử mất tích gia trưởng còn sốt ruột, càng đừng nói là xã hội phong kiến cổ đại.
Đường Thư Nghi thấy Nam Lăng bá phu nhân cầm khăn lau nước mắt, bèn hỏi: “Lúc nào thì phát hiện người mất tích?”
Nam Lăng bá phu nhân thở dài: “Ba ngày trước, phụ thân hắn răn dạy hắn một trận, hôm sau đã chẳng thấy tăm hơi, e là đã nhân lúc trời đêm lẻn ra ngoài.”
Đường Thư Nghi nghĩ nghĩ, tối ba hôm trước không phải là hôm nàng đã tâm sự với Tiêu Ngọc Minh sao? Lúc ấy nàng phát hiện Tiêu Ngọc Minh có chút nóng nảy, bộ dáng đứng ngồi không yên, nàng cho rằng tính tình hắn vốn như vậy nên không suy nghĩ sâu hơn
Như vậy chuyện Nghiêm Ngũ bỏ nhà trốn đi có liên quan đến Tiêu Ngọc Minh không?
Lúc này lại nghe Nam Lăng bá phu nhân nói: “Ngọc Minh nhà ngươi có ở đây không? Có mấy câu ta muốn hỏi nó.”
Đường Thư Nghi tính toán thời gian, giờ này hẳn là Tiêu Ngọc Minh đã tan học rồi. Nhưng mà học tra tan học xong chưa chắc đã về nhà, nàng nói với Thúy Trúc đang đứng phía sau: “Đến tiền viện nhìn xem Ngọc Minh có ở đó không, nếu không có thì mau đi tìm người về.”
Thúy Trúc nhận lệnh vén mành đi ra ngoài, một đường đi tới tiền viện. Sân viện của Tiêu Ngọc Minh tên Dực Nhiên Cư, Thúy Trúc vừa tới cửa Dực Nhiên Cư đã đụng phải tùy tùng Nghiên Đài của Tiêu Ngọc Minh, hắn đang ôm một cái tay nải, vội vội vàng vàng muốn đi ra ngoài.
Thúy Trúc thấy thế hỏi: “Nghiên Đài, ngươi đang muốn làm gì vậy?”
Nghiên Đài thấy người đến là Thúy Trúc thì khựng lại, gương mặt khẩn trương lắp bắp trả lời: “Không... không làm gì hết, chỉ đi ra ngoài một chuyến thôi.”
Hắn vừa nói xong đã hoảng loạn chạy ra ngoài.
Thúy Trúc nhìn hắn chạy đi, vừa xoay người đi vào sân thì đã thấy Tiêu Ngọc Minh đang ngồi xổm trong sân chơi đá dế, một tùy tùng khác tên Thạch Mặc đứng hầu bên cạnh.
Nàng bước qua hành lễ rồi nói: “Nhị công tử, phu nhân bảo ngài qua đó.”
Tiêu Ngọc Minh cầm một nhánh cỏ dế trong tay, ngẩng đầu nhìn Thúy Trúc: “Sắp dọn cơm sao?”
Thúy Trúc: “... Không phải, Nam Lăng bá phu nhân đã tới, nói muốn gặp ngài.”
Tiêu Ngọc Minh nghe thấy mấy chữ Nam Lăng bá phu nhân mấy chữ thì mím môi, quăng cỏ dế trong tay xuống đất, vỗ vỗ tay nói: “Được rồi, đi thôi.”
Thúy Trúc suy đoán chuyện Ngũ công tử nhà Nam Lăng bá mất tích có liên quan đến Tiêu Ngọc Minh. Nhưng một nha hoàn như nàng ấy cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ im lặng đi cùng Tiêu Ngọc Minh trở về Thế An Uyển. Đến cửa thính đường, nàng ấy vén mành để Tiêu Ngọc Minh đi vào, bản thân cũng theo sát phía sau.
Tiêu Ngọc Minh vào phòng, hành lễ với nương hắn xong lại quay sang hành lễ với Nam Lăng bá phu nhân: “Chào Nghiêm bá mẫu.”
“Ngọc Minh à.” Nam Lăng bá phu nhân đứng dậy bắt lấy cánh tay Tiêu Ngọc Minh, ánh mắt tha thiết hỏi: “Mỗi ngày ngươi đều chơi cùng Tiểu Ngũ, ngươi có biết nó đi đâu không?”
“Bá mẫu, ta cũng không biết!” Tiêu Ngọc Minh nói dối mà mặt không đỏ tim không đập nhanh, nhưng Nam Lăng bá phu nhân nghe hắn nói xong đã lập tức rơi nước mắt lã chã, bi thiết nói: “Đến cả ngươi cũng không biết, chắc chắn là tìm không ra. Nó đây là muốn mạng của ta mà, ta chết quách cho xong...”
Nam Lăng bá phu nhân nói một hơi đã thở không nổi, lập tức ngất xỉu tại chỗ.
Tiêu Ngọc Minh vội vàng đỡ lấy nàng ấy, Đường Thư Nghi cũng vội vàng qua đó đỡ người. Lúc này, Đường Thư Nghi cảm giác cánh tay mình như bị bóp chặt, cúi đầu thì thấy Nam Lăng bá phu đang bấu chặt tay nàng. Lại nhìn mặt Nam Lăng bá phu nhân, chỉ thấy lông mày nàng ấy đang run lên.
Đường Thư Nghi trầm mặc, thật là nhân sinh như kịch, ở chỗ nào cũng phải diễn!
Nhưng muốn nàng phối hợp diễn kịch thì cũng phải thôn báo trước một tiếng chứ!