Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui

Chương 611




"Vậy Tiêu Ngọc Châu nói thế nào?" Dung vương hỏi.

Hạ Đại Lan: "Không nói gì cả!"

Dung vương hít sâu một hơi, với đầu óc của nữ nhi nhà hắn, không bằng đẳng cấp với người ta. Xem ra chuyện để nàng ấy vào cung thật sự cần phải tính toán lại.

Lúc này, lại nghe Hạ Đại Lan nói: "Phụ vương, tại sao cứ phải là con liên hôn? Bảo đại ca nhị ca con không phải được rồi sao? Nếu hai huynh ấy không được, phụ vương ngài tự mình liên hôn là được rồi."

Dung vương: "......"

Đè lên thái dương đau nhức, hắn phất phất tay để Hạ Đại Lan ra ngoài. Không thể nói chuyện với nàng ấy nữa, nếu không sẽ bị tức đến chết.

............

Sau khi Hạ Đại Lan rời đi, Tiêu Ngọc Châu viết thư cho Lý Cảnh Tập, kể lại những lời Hạ Đại Lan nói với nàng ấy. Lý Cảnh Tập đọc thư xong lo lắng một hồi, vội vàng viết thư bảo đảm.

Buổi tối Tiêu Ngọc Châu nhận được thư hồi âm của hắn, nhìn thấy sự cẩn thận từ giữa những hàng chữ, nhào lên giường mỉm cười. Thật ra, nàng cũng không quá để ý đến Hạ Đại Lan.

Dung vương là một người thông minh, sau khi hiểu rõ thế cục ở Thượng Kinh, hắn sẽ đưa ra lựa chọn thông minh. Hắn muốn để nữ nhi tiến cung, chẳng qua là muốn ổn định địa vị ở triều đình, ở Tây Bắc. Nhưng nữ nhi của hắn biến khéo thành vụng, đó chính là mất cả chì lẫn chài.

Cùng lúc đó, Lý Cảnh Tập bắt đầu lựa chọn những người có tuổi phù hợp trong tông thất. Cho nên mấy ngày sau, khi Tiêu Ngọc Châu và Hạ Đại Lan đi cưỡi ngựa, cũng có vài vị công tử tông thất đi theo. Mà Phạm đại công tử nghe nói Tiêu ngọc Châu đến trại ngựa, cũng đi theo.

Trại ngựa hôm nay có thể gọi là vô cùng náo nhiệt, công tử tiểu thư đỉnh cấp quyền quý ở Thượng Kinh gần như đều đến. Tiêu Ngọc Châu giới thiệu Tạ Hi Hoa với Hạ Đại Lan, "Đây là Tạ nhị tiểu thư."

Sau đó, nàng ấy còn nhỏ giọng nói với Hạ Đại Lan: "Tỷ ấy là nhị tẩu tương lai của muội."

Hạ Đại Lan đánh giá Tạ Hi Hoa từ trên xuống dưới một phen, sau đó không nói gì. Mặc dù nàng ấy cảm thấy gả cho Hoàng thượng không bằng gả cho Tiêu Ngọc Minh, nhưng nàng ấy cũng không thích Tiêu Ngọc Minh.

Gần đến cửa ải cuối năm, trời vô cùng lạnh lẽo, nhưng trại ngựa lại náo nhiệt ngất trời. Một đám công tử tiểu thư hoặc là cưỡi ngựa hoặc trò chuyện, vốn dĩ chỉ là Tiêu Ngọc Châu mời Hạ Đại Lan đi cưỡi ngựa, nhưng cuối cùng lại biến thành buổi tụ họp.

Hạ Đại Lan cũng coi như con cháu tướng môn, cưỡi ngựa tất nhiên không thành vấn đề, Tiêu Ngọc Châu cũng không chịu thua kém, hai người song hành phi nước đại trong trại ngựa. Cưỡi xong hai vòng, hai người xuống ngựa nghỉ ngơi.

Hạ Đại Lan hỏi Tiêu Ngọc Châu: "Nếu như ta liên hôn, muội nói ta chọn ai mới tốt?"

Tiêu Ngọc Châu sững sờ, nàng ấy không ngờ Hạ Đại Lan lại hỏi mình câu này, còn thẳng thắn như vậy. Nhưng bây giờ xem ra, mặc dù Hạ Đại Lan tính tình thẳng thắn, nhưng không hề ngốc chút nào. Lời nói của nàng ấy mặc dù thẳng thắn, nhưng đi thẳng vào vấn đề.

Chỉ là nàng ấy thật sự không tiện trả lời câu hỏi này của Hạ Đại Lan, cho nên nhất thời hơi im lặng.

"Lúc đầu phụ thân muội đánh bại Nhu Lợi Quốc, đã từng hợp tác thân thiết với phụ thân ta." Hạ Đại Lan nhìn Tiêu Ngọc Châu nói: "Hai nhà chúng ta coi như bạn bè đồng cam cộng khổ, muội không thể lừa ta."

Tiêu Ngọc Châu: "......"



Nàng ấy thật sự không thể lừa Hạ Đại Lan, nếu nàng ấy đưa ra lời khuyên sai, ngày sau Hạ Đại Lan sống không tốt, nhất định sẽ trách nàng ấy. Đến lúc đó nói không chừng Dung vương sẽ vì lý do này, bất mãn với phủ Định Quốc Công bọn họ.

Cũng không phải sợ Dung vương, chỉ là không cần vì chuyện này mà giữa hai nhà xảy ra mâu thuẫn. Suy nghĩ một lúc nàng ấy nói, "Tính cách giữa người với người khác nhau, yêu thích cũng như vậy. Muội nói với tỷ ai phù hợp, tỷ không thích thì cũng nào có tác dụng?"

Hạ Đại Lan suy nghĩ một lát: "Đúng là như vậy. Nhưng phụ vương ta muốn lấy ta để liên hôn, muội nói phải làm sao? Ta cũng không thể tuỳ tiện chọn một người được?"

Tiêu Ngọc Châu nhìn về phía những công tử đang tụm ba tụm bảy ở đằng kia, nói: "Như này đi, tỷ chọn trong số bọn họ, sau đó ta nói tình hình của người đó với tỷ, tỷ và phụ vương tỷ quyết định thế nào?"

Hạ Đại Lan gật đầu: "Ý kiến hay, vậy để ta chọn."

Nàng ấy đứng dậy đi tới đó, Tiêu Ngọc Châu vội vàng đi theo. Vừa đi được vài bước ngẩng mặt liền đụng phải Phạm đại công tử. Hắn ta mặc gấm bào màu xanh, văn nhã thanh lịch, khen một câu công tử phong lưu cũng không quá đáng.

"Khang Lạc quận chúa, Đại Lan quận chúa." Phạm đại công tử hành lễ với hai người.

Tiêu Ngọc Châu hành lễ lại, Hạ Đại Lan đánh giá trên dưới hắn ta một vòng, sau đó nói: "Công tử xuất thân nhà nào?"

Phạm đại công tử không ngờ nàng ấy lại nói chuyện trực tiếp như vậy, nhưng thần sắc hắn ta chỉ khẽ khựng lại một chút, sau đó nói: "An Cẩm Phạm gia."

Hạ Đại Lan không biết nhiều về Phạm gia nhưng cảm thấy tướng mạo của Phạm đại công tử rất hợp tâm ý của nàng ấy, liền nói: "Hôm nay công tử cũng đến đây cưỡi ngựa?"

Phạm đại công tử liếc nhìn Tiêu Ngọc Châu rồi đáp: "Đúng vậy, hôm nay không có chuyện nên đến đây cưỡi ngựa giải trí."

"Vậy chúng ta đấu một vòng thế nào?" Hạ Đại Lan nói.

Phạm đại công tử nhìn Tiêu Ngọc Châu: "Quận chúa muốn đấu cùng không?"

Tiêu Ngọc Châu lắc đầu: "Ta hơi mệt, không đấu."

Phạm đại công tử gật đầu: "Ta vừa mới cũng cưỡi ngựa đi vài vòng, hơi mệt, không thể đấu với quận chúa."

Ánh mắt Hạ Đại Lan liếc qua liếc lại giữa hai người, sau đó mỉm cười sải bước đi. Tiêu Ngọc Châu vội vàng đi theo nàng ấy, Phạm đại công tử không gần không xa đi theo hai người.

Hạ Đại Lan nhỏ giọng hỏi Tiêu Ngọc Châu: "Hắn thích muội?"

Tiêu Ngọc Châu không tỏ rõ ý kiến, nhưng trả lời rất khẳng định: "Muội không thích hắn."

"Hắn có chỗ nào không tốt?" Hạ Đại Lan hỏi.

Tiêu Ngọc Châu đáp: "Không hiểu biết."

Hạ Đại Lan hiểu rõ gật đầu: "Muội không thích loại hình như hắn."