Cung yến chính là như vậy, tưởng chừng náo nhiệt vui vẻ nhưng thật ra lại nhàm chán vô vị. Trường Bình ngồi ở hàng đầu cung yến, nhìn vũ cơ vặn eo nhảy múa, lười biếng nhấp một ngụm rượu.
"Hoàng thượng đến tuổi này quả thật nên thành hôn rồi, cho dù không thành hôn thì định trước chuyện hôn sự cũng được!"
"Còn không phải sao, ngài có bối phận cao trong tông thất chúng ta, ngài qua nói với Thái hoàng thái hậu đi."
........
Vài tiểu tông thất ngồi bên cạnh nhỏ giọng tán gẫu, Trường Bình liếc mắt nhìn bọn họ rồi đứng dậy đi ra ngoài, đều là một đám ngu xuẩn, thật sự coi trọng chính mình. Người thông minh đều có thể nhìn ra, Hoàng thượng đang đợi đích nữ của Định Quốc Công lớn lên.
Đây cho dù là Hoàng thượng tự nguyện, hay là phu thê Định Quốc Công yêu cầu, nhưng hai bên hẳn là đã ngầm hiểu với nhau. Hoàng thượng tự mình nguyện ý, Định Quốc Công nâng đỡ, loại tình huống này, ai mơ mộng hão huyền muốn quấy rầy chính là tự tìm ngược.
Đi từ cửa sau sảnh yến hội ra ngoài, đi vài bước đến một cái ao nhỏ, nàng ta đi qua đứng bên ao nhìn về phương xa. Vì là năm mới, trong cung mỗi một nơi đều treo đèn lồng chúc mừng, điểm thêm chút ấm áp cho mùa đông lạnh giá.
Nàng ta chợt nhớ tới khi còn chưa xuất giá, phụ hoàng chính là ở bên cái ao này nói với nàng ta: "Trường Bình của ta là công chúa cao quý nhất trên đời, nên tuỳ ý mà sống."
Nghĩ đến đây nàng ta không nhịn được bật cười, đời này của nàng ta quả thật đã sống rất tuỳ ý. Quay đầu lại nàng ta nhìn thấy một nam tử cao lớn đứng cách đó không xa, mà nam tử kia cũng đang quay đầu nhìn qua, hai người nhìn nhau, đều sững sờ một lát, sau đó gật đầu coi như chào hỏi.
Trường Bình tiếp tục nhìn về khoảng không phía trước, một lúc sau nam tử kia đi về phía nàng ta, đến gần mới biết hoá ra là Dung vương.
"Công chúa cũng ra ngoài hít thở?" Dung vương hành lễ với nàng ta rồi nói.
Trường Bình hồi lễ, sau đó tuỳ ý nói: "Cung yến này năm nào cũng là một kiểu, bổn cung cảm thấy vô vị, ra ngoài dạo quanh."
Dung vương nghe nàng ta nói xong thì bật cười, "Công chúa đúng là tuỳ tính."
Trường Bình nhìn hắn, hỏi: "Cung yến ngày trước của Nhu Lợi quốc các ngươi cũng giống như vậy sao?"
Dung vương nghe thấy nàng ta nhắc đến Nhu Lợi quốc thì sắc mặt cứng đờ trong giây lát, Nhu Lợi quốc bây giờ là một phần của Đại Càn, hơn nữa, Tiêu Hoài có thể thuận lợi chiếm được Nhu Lợi quốc như vậy, có quan hệ to lớn với hắn. Kể từ khi Nhu Lợi quốc sụp đổ, rất ít người đề cập đến hai từ Nhu Lợi trước mặt hắn.
"Cung yến ở đâu đều giống nhau." Dung vương bình đạm nói.
Trường Bình nhìn ra hắn vì câu mình vừa nói mà cảm thấy có chút không vui, chẳng qua nàng không để ý chút nào. Dù sao nàng cũng chỉ tuỳ ý mở miệng hỏi một câu như vậy mà thôi, không có ý gì khác, Dung vương hắn có không vui, cũng có thể làm thế nào? Nàng lại quay đầu tiếp tục nhìn về phương xa.
Dung vương quả thật có chút không vui, nhưng hắn đã nghe nói qua tính khí của Trường Bình công chúa, cảm thấy không cần phải chấp nhặt với nàng, chẳng qua hắn vẫn nói: "Công chúa ngược lại rất tuỳ hứng."
Trường Bình quay đầu nhìn hắn, mặt hắn treo nụ cười. Thấy hắn không phải là người keo kiệt, liền nói: "Bổn cung đối với những lời đã nói những việc từng làm, trước nay đều không hối hận. Chuyện đã làm tất nhiên có lý do để làm, cho nên sau khi làm xong không cần hối hận."
Dung vương cũng nhìn về phương xa nói: "Bổn vương cũng chưa bao giờ hối hận về những gì mình đã làm."
Hắn không hối hận vì đã trong ứng ngoại hợp với Tiêu Hoài, chỉ là chuyện này khiến hắn gánh vác rất nhiều thứ.
Trường Bình mỉm cười: "Vương gia cũng là người tuỳ hứng."
Dung vương cũng mỉm cười, hắn cảm thấy tán gẫu với vị công chúa này rất nhẹ nhõm, không cần phải chơi tâm nhãn cũng không cần giả vờ giả vịt. Hai người lại trò chuyện một lúc, cung yến sắp kết thúc, bọn họ trước sau trở về sảnh yến hội.
Ngồi đó nhìn mọi người ăn uống linh đình, nàng lại uống thêm vài ly rượu, đến khi cung yến kết thúc, nàng đã ngà say. Ngồi xe ngựa trở về phủ Công chúa, nàng được nha hoàn đỡ xuống ngựa, liền nhìn thấy hai vị công tử trẻ tuổi đang đứng ở cửa đợi nàng. Nàng mơ mơ hồ hồ phân biệt một chút, là người nửa năm trước nàng thu vào phủ.
"Điện hạ."
"Điện hạ."
Hai vị công tử bước nhanh tới, vẻ mặt lo lắng muốn đỡ nàng. Trường Bình mắt say mơ màng xua tay nói: "Không cần các ngươi hầu hạ, trở về nghỉ ngơi đi."
Trên mặt hai người bọn họ đều lộ ra vẻ oán trách muốn tiến lên làm nũng, Trường Bình đã bước vào bên trong. Hai người bọn họ vẫn muốn tới gần, nhưng lại bị ma ma bên người Trường Bình lạnh mặt ngăn lại: "Hai vị công tử về đi, công chúa muốn nghỉ ngơi rồi."
Hai người kia nhìn bóng lưng biến mất của Trường Bình, sau đó nhìn nhau, đều nhìn thấy sự lo lắng trong mắt đối phương. Hai người bọn họ đã được công chúa đưa về phủ vào nửa năm trước, nhưng công chúa sủng hạnh bọn họ vài lần liền không triệu bọn họ nữa.
Mà hơn nửa năm qua, công chúa cũng không gọi người khác đến thị tẩm. Họ sợ rằng công chúa phiền chán bọn họ, như vậy bọn họ không có chỗ đứng trong phủ Công chúa.
Bên này, Trường Bình trở lại chủ viện, không lâu sau nước tắm đã chuẩn bị xong. Nằm trong thùng tắm rộng lớn, nàng nhắm mắt lại hưởng thụ sự xoa bóp của tỳ nữ.
"Nếu công chúa cảm thấy buồn chán, có thể ra ngoài đi dạo." Ma ma thiếp thân của Trường Bình - Xuân Vinh nhẹ giọng nói: "Mấy ngày nay không ít người đến hồ Lãng Duyệt du thuyền, nếu không ngài hẹn Định Quốc Công phu nhân cùng đi chơi?"
Hơn nửa năm nay, Trường Bình vẫn luôn buồn bã không vui, Xuân Vinh rất lo lắng.