Hậu trạch Ngô gia sáng nay rất bận rộn, Ngô phu nhân và hai thân nữ nhi, mới buổi sáng đã bắt đầu dày công ăn mặc, Ngô Tĩnh Xu thậm chí còn thử gần hết y phục trong tủ một lần, bàn trang điểm bày đầy trâm ngọc nữ trang.
Ngô phu nhân thu thập xong chính mình, vào viện của nàng ta, thấy nàng ta ăn mặc vừa diễm lễ vừa diêm dúa màu mè, lông mày nhíu chặt lại, "Hầu phủ vẫn đang chịu tang, chúng ta đến bái phỏng không thể ăn mặc quá diễm lệ."
Ngô Tĩnh Xu nghe xong cả người như muốn sụp đổ, "Nhưng những bộ y phục bình thường đó đều không đẹp, nếu Tiêu thế tử nhìn thấy không thích thì phải làm sao?"
Ngô phu nhân từ trong tủ đồ của nàng ta, lấy ra một bộ y phục màu hồng cánh sen, kiểu dáng trang nhã, nói: "Hôm nay không biết có thể nhìn thấy thế tử hay không, mấu chốt là làm cho Hầu phu nhân thích, đã biết chưa?"
Ngô Tĩnh Xu gật đầu: "Nữ nhi biết rồi."
"Đồ đưa cho Hầu phu nhân ngươi đã chuẩn bị xong chưa?" Ngô phu nhân hỏi.
"Chuẩn bị xong rồi." Ngô Tĩnh Xu lấy một lò sưởi tay tinh xảo ra, "Nương, ngài xem."
Ngô phu nhân nhận lấy cúi đầu nhìn xuống, thấy đường kim mũi chỉ của lò sưởi tay được thêu tỉ mỉ, hoa văn màu sắc bổ sung cho nhau, đặc biệt là vòng ngọc trai được điểm xuyết ở nơi đưa tay vào, khiến toàn bộ lò sưởi tay trông càng nội liễm nhưng vẫn lộ vẻ xa hoa.
"Ừm, rất tốt." Ngô phu nhân nắm lấy tay Ngô Tĩnh Xu, mỉm cười nói: "Hôm nay biểu hiện cho tốt, con yên tâm, nương nhất định sẽ làm con có được thứ con muốn."
Khi Ngô Tĩnh Xu nghe bà ta nói như vậy, trong đầu nàng ta lóe lên dung nhan như ngọc của Tiêu Ngọc Thần, khuôn mặt đột nhiên đỏ lên, Ngô phu nhân thấy nàng ta như vậy thì cũng bật cười.
Nữ nhi của bà ta, tất nhiên xứng đáng nhận được những điều tốt nhất.
Bên phía Ngô Tĩnh Vân khá yên tĩnh, ăn sáng xong đơn giản ăn mặc một chút, sau đó dẫn Hạnh Nhi đến viện của Ngô phu nhân.
Hạnh Nhi thấy nàng ta ăn mặc giản dị, không nhịn được nói: "Tiểu thư, cho dù bây giờ Hầu phủ đang chịu tang, người cũng không cần phải ăn mặc như thế này." Trên đầu chỉ có một cây trâm.
Ngô Tĩnh Vân nghe thấy lời nàng ta nói nhưng bước chân vẫn không dừng lại, miệng nói: "Ta không trang điểm không phải vì Hầu gia đang chịu tang."
"Cho dù ngài muốn từ hôn với Tiêu thế tử cũng không thể không để ý đến dáng vẻ của mình như vậy được!" Hạnh Nhi không thể hiểu nổi, Tiêu thế tử đẹp người như vậy, gia thế cũng tốt, tại sao tiểu thư của nàng ta cứ muốn từ hôn với Tiêu thế tử.
Ngô Tĩnh Vân không quan tâm đến nói của Hạnh Nhi, đi thẳng đến viện của Ngô phu nhân. Nữ nhân vì vui sướng mới làm đẹp chính mình, Hầu phủ không đáng giá để nàng ta phải dày công ăn mặc.
Đến viện của Ngô phu nhân, Ngô phu nhân thấy nàng ta ăn mặc như vậy, trong lòng yên tâm. Cho dù là thân nương, bà ta cũng không thể không thừa nhận, diện mạo của Ngô Tĩnh Vân đẹp hơn hai nữ nhi của bà ta. Vốn dĩ bà ta còn sợ hãi, cách ăn mặc của Ngô Tĩnh Vân sẽ áp đảo nữ nhi của bà ta, lại không nghĩ tới nàng ta lại chọn kiểu dáng mộc mạc như vậy.
Trong lòng Ngô phu nhân hừ lạnh một tiếng, Ngô Tĩnh Vân hẳn là nghĩ đến Hầu phủ đang chịu tang nên mới mặc như thế này, Hầu phủ chịu tang không sai, nhưng không phải mới có tang, không cần phải ăn mặc như người vừa mới chết.
Có điều như vậy vừa hay.
"Đều đến rồi, đi thôi."
Ngô phu nhân dẫn đầu đi ra ngoài, theo sau là Ngô Tĩnh Xu và Ngô Tĩnh Nhã, Ngô Tĩnh Vân đi theo phía sau.
Ngô Tĩnh Vân đương nhiên biết mục đích Ngô phu nhân đến phủ Hầu hôm nay, chẳng qua là để cho Ngô Tĩnh Xu lộ mặt trước mặt Hầu phu nhân, để Hầu phu nhân thích, làm bước đệm cho những chuyện tiếp theo. Nhưng nàng ta cũng vui vẻ phối hợp với bọn họ.
Ngô gia cách Hầu phủ không xa, xe ngựa chạy hơn một khắc liền đến nơi. Xe ngựa dừng lại trước cửa Hầu phủ, Ngô Tĩnh Xu trước tiên vén rèm lên nhìn ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy Tiêu Ngọc Thần từ bên trong bước ra.
Chi lan ngọc thụ, lãng phong tế nguyệt, cả người hắn như một tia sáng chiếu thẳng vào trong lòng Ngô Tĩnh Xu, khiến nàng ta quên cả tâm thần, chỉ biết ngây ngốc nhìn hắn.