Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui

Chương 86




Trầm mặc trong nháy mắt, nàng giơ chân lên đá vào cánh cửa đang đóng chặt, rầm một tiếng, cánh cửa rung lên, nhưng không mở ra. Nàng nhấc chân lên lần nữa, rầm một tiếng, lần này cánh cửa mở ra, nàng lạnh mặt bước vào trong.

Ngô phu nhân tim đập chân run đuổi theo muốn vào trong. Động tác phá cửa vừa rồi của Hầu phu nhân quá hung hãn, giống như một nam tử, không, thậm chí còn hung hãn hơn cả một nam tử bình thường. Trong lòng bà ta bắt đầu cảm thấy e ngại, Hầu phu nhân như vậy, đến khi nữ nhi bà ta gả qua đó có phải chịu khổ hay không?

Trong lòng nghĩ vậy, một chân của bà ta bước vào trong, chân thứ hai còn chưa kịp bước vào đã bị Đường Thư Nghi đẩy ra ngoài, sau đó nghe thấy nàng nói: "Bên trong đang hứng thú bừng bừng, đợi bọn họ làm xong chuyện rồi nói sau."

Nói xong, nàng đóng cửa lại, sau đó bảo nha hoàn di chuyển một chiếc ghế dến, thong thả ngồi xuống.

"Hầu phu nhân, bên trong.... bên trong xảy ra chuyện gì?" Ngô phu nhân lúc này vô cùng bối rối, không biết Đường Thư Nghi có ý gì.

Vừa rồi vẫn còn hung hãn, tại sao bây giờ lại không lo lắng nữa? Chẳng lẽ sợ làm phiền đến thế tử? Nam nhân khi làm loại chuyện đó mà bị đứt đoạn, quả thật dễ dàng xảy ra vấn đề.

"Nữ nhi ngươi quả thật ở bên trong," Đường Thư Nghi lười biếng dựa lưng vào ghế, "Người trẻ huyết khí phương cương, ngươi hiểu cho bọn nó một chút."

"Cái này.... cái này, cái này…" Ngô phu nhân nhất thời không biết rốt cuộc Đường Thư Nghi có ý gì, lại nghe nàng nói: "Ngươi cứ trở về chuẩn bị của hồi môn đi."

Dù rằng Ngô phu nhân ngượng đến đỏ mặt, nhưng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, Hầu phu nhân đây là đồng ý rồi sao?

Mặc dù có chút sai lệch so với kế hoạch ban đầu của bọn họ, nhưng chỉ cần Hầu phu nhân đồng ý, nữ nhi bà ta có thể gả vào Hầu phủ, đây cũng không là gì cả. Chỉ là điều bà ta có hơi lo lắng, Hầu phu nhân khác với lời đồn, làm việc sấm rền gió cuốn, quá sắc bén. Phía trên còn có mẹ chồng như vậy, nữ nhi bà ta về sau.....



Ngô phu nhân nghĩ đến đây lại thở dài một hơi.

Lúc này Ngô Tĩnh Vân đi tới, nàng ta cử chỉ thành thạo cúi đầu hành lễ với Đường Thư Nghi và Ngô phu nhân, sau đó nói: "Vừa rồi ta có chút không thoải mái, vào phòng nghỉ ngơi, không biết Tam muội muội mất tích, mẫu thân, đã tìm được tam muội muội chưa?"

Ngô phu nhân nghe nàng ta nói vậy thì có chút khó xử, bà ta nhìn Đường Thư Nghi, muốn nàng nói gì đó, nhưng Đường Thư Nghi Nghi lại nhìn xuống móng tay của nàng, không thèm liếc mắt nhìn bà ta.

Ngô phu nhân chỉ có thể lộ ra vẻ áy náy đâu lòng nói với Ngô Tĩnh Vân: "Hài tử, tất cả đều là trời xui đất khiến, không ai nghĩ tới mọi chuyện sẽ như thế này."

Ngô Tĩnh Vân lộ vẻ không hiểu, "Mẫu thân, người có ý gì? Không phải không tìm thấy tam muội muội sao? Tại sao lại dính líu đến trời xui đất khiến?"

Ngô phu nhân đã rơm rớm nước mắt, "Hài tử, chuyện hôn sự của ngươi với thế tử không thành rồi, muội muội ngươi và thế tử, bọn họ.... bọn họ...."

Lời phía sau còn chưa nói xong, Ngô phu nhân đã ôm Ngô Tĩnh Vân vào lòng, vừa khóc vừa an ủi: "Ngươi yên tâm, nương sẽ không để ngươi chịu oan ức."

Đôi mắt Ngô Tĩnh Vân mở to, tràn đầy sự không thể tin nổi, "Mẫu thân, người đang nói cái gì vậy?"

Ngô phu nhân lắc đầu, ôm lấy Ngô Tĩnh Vân mà khóc.....

Đường Thư Nghi nhàn nhã ngồi ở đó xem kịch, nữ tử trạch môn thời cổ đại này, diễn kịch đúng là một trong những kỹ năng cần thiết! Nhìn xem, Ngô phu nhân và Ngô nhị tiểu thư, diễn xuất kẻ nọ cao hơn kẻ kia.