Một thời gian dài trôi qua dưới sự chỉ dạy nhiệt tình của dì chủ, cô ấy cũng đã tiến bộ lên rất nhiều…
Bây giờ cô ấy đảm nhiệm luôn việc trang điểm cho khách hàng đến đây…
Cũng nhờ sự tận tình học hỏi cũng như chỉ dạy của dì chủ, cô ấy được rất nhiều người biết đến, cũng như tin tưởng…
Rất nhanh cũng đã đến lúc cô ấy tốt nghiệp, nhưng thay vì chọn cầm lấy bằng đại học kinh tế đi xin việc…
Cô ấy quyết định sẽ ở lại tiệm váy cưới, tiếp tục công việc trang điểm của mình…
Số tiền lương mỗi tháng mà dì chủ trả cho cô ấy cũng không phải ít, với sự tích góp nhiều năm của mình…
Cô ấy có thể mua cho mình được một căn nhà khang trang hơn, nhưng cô ấy lại chọn ở lại căn nhà nhỏ của bố mẹ…
Ở nơi đây cô có thể cảm nhận được sự vui vẻ, cũng như sự tồn tại của bố mẹ mình, khiến cô ấy vô cùng bình yên…
Mỗi tháng cô ấy sẽ trích ra một số tiền lương của mình để làm từ thiện, cũng như mua một ít quà bánh mang đến cho những em nhỏ trong viện mồ côi…
Sau mỗi giờ tan làm, cô ấy sẽ tẩy trang, trở về lại với khuôn mặt xấu xí kia, có như vậy sẽ không ai nhận ra cô ấy... Sau đó đến một nhà sách gần nhà để xem tiểu thuyết, cô ấy thường nấp sau những góc khuất của kệ sách...
Nơi không ai để ý đến, như vậy cô ấy có thể tập trung thả mình vào những cuốn tiểu thuyết hơn, một nơi thả lỏng tâm hồn mệt mỏi của mình…
Hôm nay vẫn như vậy, sau khi trang điểm cho một số ngôi sao nổi tiếng xong, cô ấy định sẽ đến nhà sách sớm hơn một chút... Để tiếp tục đọc hết cuốn tiểu thuyết còn đang dang dỡ, cô ấy muốn biết kết cuộc của cô gái kia sẽ như thế nào... Một lúc sau cô ấy ra ngoài với khuôn mặt có một chút buồn bã, ngước lên nhìn bầu trời đầy sao mà thầm thương xót cho số phận của nữ chính trong cuốn tiểu thuyết vừa đọc... Lúc đi ngang đường, trong đầu cứ quẩn quanh suy nghĩ số phận của nữ chính trong truyện, mà bất cẩn không để ý mình đã đi đến ngã tư đường... Mà lúc này một chiếc xe cũng từ xa lau đến, một cú tông mạnh khiến cô ấy bay một vòng trên không, sau đó đập mạnh xuống đường chết đi... Sau khi kể đến đây Tưởng Gia Tuệ có một chút đau nhói, cô liền quay sang nhìn anh với đôi mắt đã rưng rưng giọt lệ... "*Anh có cảm thấy số phận của cô gái đó, quá đáng thương hay không*..." Bạch Thiếu Thần nhìn thấy biểu cảm của cô như vậy cũng khá đau lòng, liền lên tiếng an ủi... "*Đúng là cũng đáng thương thật*.." "*Nhưng biết đâu đó lại là một sự giải thoát cho cô ấy, sau bao năm một mình cố chống chọi với mọi thứ*..." "*Mà biết đâu nhờ vậy mà cô ấy lại được sống lại ở một kiếp khác, bao nhiêu sự mất mát đều được đền xứng đáng*.." Bạch Thiếu Thần nói xong thì đứng dậy, đi về phía những cơn sóng lăn tăn vỗ vào bờ, dùng hai tay hất nhẹ bọt biển... Trong khi Tưởng Gia Tuệ ngẫm nghĩ mấy lời vừa rồi của Bạch Thiếu Thần nói cũng rất có lý... Tuy cô ấy đã chết đi một kiếp, nhưng may mắn cô lại được trùng sinh ở kiếp này, mà ở đây cô có ông ngoại yêu thương hết mực... Một người dì giúp cô quán xuyến mọi thứ, một tên mặt lạnh, tuy lạnh lùng với cả thế giới, nhưng khi ở cạnh cô anh lại rất ấm áp... Mặc kệ cho dù cả hai chỉ quan hệ hợp đồng, nhưng cũng không thể không công nhận được Bạch Thiếu Thần rất tốt với cô... Đang miên man trong dòng suy nghĩ, Bạch Thiếu Thần thấy cô cứ mãi đâm chìm vào câu chuyện vừa rồi... Liền hất nước biển vào người cô, nước biển về đêm khá lạnh, khiến cho Tưởng Gia Tuệ rùng mình một cái, cũng thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình... "*Này anh làm gì vậy*.." "*Anh không biết nước biển về đêm sẽ lạnh lắm sao*.." Tưởng Gia Tuệ tức giận đứng dậy nhìn anh nói.... "*Không lạnh, em không tin thì xuống đây*.." Lần nữa Bạch Thiếu Thần liền hất nước liên tục vào người cô, điều này khiến anh cười vui vẻ không thôi... "*Được lắm, không lạnh đúng không, vậy tôi sẽ cho anh ướt hết cả người luôn cho biết*.."
Tưởng Gia Tuệ dứt lời liền lao đến hất nước vào người anh…
Dưới ánh trăng sáng của đêm, cả hai vui vẻ đùa giỡn với nhau bên bờ biển, khung cảnh lãng mạn tuyệt đẹp... Một lúc sau cả hai đều đã ướt đẫm nước biển, co rút chạy vào nhà, Bạch Thiếu Thần chu đáo bảo cô xuống hồ bơi ngâm mình... Còn mình nhanh chóng nhấn vào cái nút làm ấm nước hồ bơi, để cô ngâm mình, tránh bị cảm lạnh... "*Em ở đây ngâm mình với nước ấm đi, tôi sẽ đi lấy khăn cho em*.." "*Ừm*..."
Bạch Thiếu Thần nói xong thì nhanh chóng đi vào trong lấy khăn, Tưởng Gia Tuệ lúc này cũng đã xuống hồ nước ấm ngâm mình…
Xung quanh được bao bọc bởi lớp kính trong suốt, nên gió bên ngoài không thể lọt vào trong, Tưởng Gia Tuệ cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút…
Một lúc sau Bạch Thiếu Thần cũng đã quay lại, anh đặt chiếc khăn tắm xuống ghế, quần áo trên người cũng đã được cởi sạch từ lúc nào…