Xuyên Sách: Tôi Bị Nam Chính Cao Lãnh Coi Trọng Rồi

Chương 28-2




Tới rạp chiếu phim, Hạ Hữu Nam đến hàng đồ ăn vặt mua hai gói bắp rang to, bốn ly coca, Khương Linh và Cố Khê mỗi người cầm một gói.

Vị trí của Sở Dục Tân và Khương Linh ở bên trong, mà vị trí của Cố Khê và Hạ Hữu Nam ở chỗ đầu tiên bên trái, sau khi vào rạp chiếu phim, bốn người chia làm hai nhóm tìm vị trí ngồi.

Cố Khê đang định ngồi vị trí bên ngoài, còn chưa ngồi xuống Hạ Hữu Nam đã nói: "Cậu ngồi bên trong."

Vị trí bên trong có tầm nhìn tốt hơn bên ngoài, Cố Khê nói: "Cậu ngồi đi."

"Tôi tương đối cao, sẽ che khuất phía sau."

Cố Khê bất đắc dĩ cười, dịch ra ngồi ở bên trong.

Sau khi ngồi xuống, Cố Khê đưa bắp rang trên tay cho anh, Hạ Hữu Nam nói: "Không cần."

Cố Khê nhìn gói bắp rang 32 tệ, đắt như một vé xem phim, "Cậu ăn một chút đi, bằng không quá lãng phí."

Hạ Hữu Nam dừng một chút, giơ tay bỏ một miếng vào trong miệng, "Còn lại cậu ăn hết."

Cố Khê: "..."

Cô cũng không đói, ăn không vào.

Ngồi phía sau bọn họ là một cặp mẹ con, cậu bé thấy bắp rang trong tay Cố Khê đòi mẹ mua, "Mẹ, con cũng muốn ăn bắp rang, con cũng muốn."

"Con vừa ăn đồ ăn vặt, đừng ăn nhiều vậy, nếu không không thể ăn được cơm tối đâu."

"Con nhất định phải ăn, con muốn ăn." Cậu bé đá chân rất ồn ào, phim bắt đầu chiếu, người xung quanh đều có chút phản cảm.

Cố Khê vỗ cánh tay Hạ Hữu Nam, chỉ vào bắp rang trên tay, "Nếu không đưa cho cậu bé ngồi sau ăn nhé."

"Cậu quyết định là được."

Cố Khê quay đầu lại đưa bắp rang cho cậu bé ngồi sau, "Này, cho em bắp rang nè."

Cậu bé lập tức không náo loạn nữa, đôi tay cầm lấy bắp rang, gấp không chờ nổi mà ăn luôn. Mẹ cậu bé có chút đau đầu, "Sao lại không có chút xấu hổ nào như thế này."

Cố Khê cười, "Không sao đâu, cháu cũng không ăn hết."

Mẹ cậu bé dạy cậu nói: "Mau cảm ơn chị đi."

Cậu bé nói: "Cảm ơn chị."

Cố Khê cười, nói với cậu bé: "Vậy đừng đùa nghịch nữa nha, sẽ ảnh hưởng đến những người khác xem phim."

Cậu bé gật đầu, tay nhỏ lại đưa bắp rang vào trong miệng, ồm ồm nói: "Vâng ạ."

Cố Khê quay đầu tiếp tục xem phim.

Vị trí xem phim này hiệu quả không tốt, phải ngửa đầu xem, nhưng nội dung phim rất xuất sắc, duy trì động tác ngửa đầu trong hai tiếng cũng không cảm thấy quá mệt.

Ra khỏi rạp chiếu phim đã là 5 giờ.

Ở cửa rạp chiếu phim, Cố Khê xoay người nói với Sở Dục Tân và Hạ Hữu Nam: "Các cậu đi về trước đi, tớ với Khương Linh còn muốn đi một chỗ."

Sở Dục Tân duỗi eo, "Thời gian còn sớm, cùng nhau đi đi."

Cô muốn đi chợ bán buôn, nếu Sở Dục tân và Hạ Hữu Nam đi cùng nhất định cảm thấy rất chán. Cố Khê nói: "Tớ sợ các cậu không thích nơi đó."

Sở Dục Tân nghe xong ngược lại cảm thấy hứng thú, "Chỗ nào vậy?"

"Chợ bán buôn."

Sở Dục Tân chớp mắt, "Đi đến đấy làm gì?"

Cố Khê ậm ừ một chút, việc cô muốn bán đồ ăn vặt sớm hay muộn bọn họ cũng sẽ biết, nói ra trước cũng không có vấn đề gì, "Tớ muốn đi nhập hàng."

"Nhập hàng?" Sở Dục Tân càng không hiểu.

Cố Khê giải thích nói: "Tớ muốn bán đồ ăn vặt ở trường, cho nên..."

Sở Dục Tân rất kinh ngạc, "Việc này trường học không cho phép mà."

Khương Linh nói: "Cũng sẽ không để cho trường biết, chỉ lén lút bán thôi."

Sở Dục Tân nhìn Khương Linh, "Cậu cùng thuyền với Cố Khê đấy à?"

"Không phải, chỉ có Cố Khê thôi, tớ chỉ đi cùng bạn ấy."

Hạ Hữu Nam đứng bên cạnh vẫn luôn không mở miệng nhìn Cố Khê, "Việc này cũng không phải là không thể, nhưng phải cẩn thận một chút."

"Ừm." Cố Khê gật đầu, cô nhìn thời gian, "Tớ đi với Khương Linh trước, bằng không trời tối mất."

Sở Dục Tân nói: "Tớ cũng đi cùng nhìn xem, còn không biết chợ bán buôn trông như thế nào."

"Vậy được rồi." Cố Khê nhìn về phía Hạ Hữu nam, "Cậu đi không?"

Hạ Hữu Nam nói: "Ừm."

Chợ bán buôn rất lớn, mỗi một tiệm hàng đều chất đầy hàng hóa, có cửa hàng bán buôn dầu, muối, cửa hàng bán buôn trái cây, cửa hàng bán buôn vật dụng hàng ngày, bốn người bọn họ đi hai con phố mới tìm đươc một của hàng bán buôn thực phẩm.

Cố Khê tiến lên, bên trong không tính là lớn, có năm sáu kệ để hàng rất lớn, trên kệ đều là đồ ăn vặt, cũng ghi rõ giá cả bán buôn.

Sở Dục Tân là chúa tham ăn, sau khi vào cửa hàng bán buôn liền dị thường hưng phấn, "Cố Khê, món này ăn rất ngon, tớ thích vị trà xanh, còn có cái này, bánh quy này cũng không tồi."

Cố Khê nhìn giá cả, bán buôn gói sáu cái một hộp nhỏ, "Tớ lấy năm hộp xem đã."

Đi dạo một vòng bên trong, Cố Khê chọn một ít đồ ăn vặt cảm thấy không tồi vào giỏ, có cái 1 tệ, cũng có cái bảy tám tệ.

Nhìn đồ ăn trong giỏ, cô đại khái tình toán mất 150 tệ, trên người cô chỉ có 300 tệ, còn muốn thừa chút tiền để tiêu.

Khương Linh và Sở Dục Tân còn đang thảo luận về những đồ ăn vặt ngon, muốn đề cử Cố Khê nhập hàng.

Cố Khê nói: "Đủ rồi, lấy quá nhiều rồi."

Sở Dục Tân nhìn giỏ trên tay cô, "Đây cũng quá ít rồi, rất nhanh sẽ bán hết đấy."

Cố Khê nói: "Tiền trên người tớ không phải quá nhiều, nếu bán tốt lần sau lại đến đây lấy nhiều hơn."

Sở Dục Tân nói: "Tuyệt đối sẽ bán được, đồ ăn vặt cậu chọn đều là những thứ tớ thích ăn, một mình tớ cũng có thể giúp cậu tiêu hóa một nửa."

Cố Khê muốn nói cứ thử trước lại nói tiếp, Hạ Hữu Nam bên cạnh mở miệng nói trước: "Lấy nhiều thêm đi, tôi có thể cho cậu vay tiền."

Cố Khê xua tay, "Không được, lúc nào cũng mượn tiền cậu thì ngại lắm."

Sở Dục Tân vỗ vai Hạ Hữu Nam, "Đừng băn khoăn, Hạ đại thiếu trong nhà nhiều tiền nhất."

Cố Khê không muốn luôn ỷ lại vào Hạ Hữu Nam, "Kỳ thật tớ có ít tiền, lấy thêm một ít vậy, tổng cộng 200 tệ đi."

Sở Dục Tân lấy một hộp bánh phô mai trên kệ hàng, "Cố Khê, tớ thích cái này, bên trong có 20 gói, nhập hàng 10 tệ, cậu bán 1 tệ 1 gói, có thể lãi một nửa."

"Ừm, vậy lấy hai hộp."

Cố Khê lại lấy thêm hai món nữa, thời điểm tính tiền mất 210 tệ, cô tính toán, nếu bán hết có thể lãi bảy tám chục tệ.

Nếu không bán được, vậy...

Tự ăn vậy, huhu.

Cố Khê gửi đồ ăn vặt ở ký túc xá, cô có một cái hộp nhựa trong suốt, bên trong có vài thứ, cô sửa sang lại một chút, nhét đồ ăn vặt vào, sau đó cất những vật khác vào một túi, kể từ đó cũng không sợ giáo viên phát hiện.

Doanh số bán hàng vượt qua cả mong đợi của Cố Khê.

Sáng thứ hai, Cố Khê chỉ mang một hộp bánh phô mai, còn có mấy bao khoai tây chiên vào phòng học, vào tiết ba, Sở Dục tân mua hai gói bánh phô mai trước, người xung quanh biết Cố Khê bán đồ sôi nổi vây lại mua.

Rất nhanh đồ ăn Cố Khê mang đến phòng học đã bị tranh mua hết.

Tiết tự học buổi tối lúc sau, hai ký túc xá bên cạnh có mấy người tham ăn cũng đều chạy tới ký túc xá Cố Khê, trong tay cầm tập tiền lẻ, vây quanh va li Cố Khê chọn đồ ăn vặt.

Sáng thứ ba, người trong lớp cơ hồ đều biết Cố khê bán đồ ăn vặt, ai đói bụng đều chạy tới mua.

Chờ hai người bên cạnh Cố Khê mua đồ ăn vặt xong, Sở Dục Tân hai tay chống lên bàn, đầu duỗi trước bàn, "Hiệu quả không tồi, cuối tuần có thể nhập nhiều hơn một chút."

Cố Khê bỏ tiền mới thu được vào trong túi, có một chút cảm giác thành tựu nho nhỏ, "Ừm, đến lúc đó có thể chọn món khác nữa."

"Kỳ thật không nhất định phải đến chợ bán buôn, lên mạng mua cũng được, bằng không một thiếu nữ như cậu mang theo đồ nặng đi xa như vậy rất mệt."

Trước đây Cố Khê cũng nghĩ tới việc mua hàng trên mạng, nhưng mỗi lần nhận mấy hộp như vậy quản lí nhất định sẽ nghi ngờ, "Mua hàng trên mạng còn phải trải qua cửa phòng an ninh, tớ sợ bị quản lí phát hiện."

"Vậy cũng đúng, đám người kia ăn no không có việc gì để làm, nhất định sẽ gây chuyện."

Cho nên tốt nhất vẫn nên đến chợ bán buôn, mỗi lần đến có thể chọn rất nhiều món. Đa số đồ ăn vặt đều là thực phẩm không quá nặng, cô có thể mang về được.

Hạ Hữu Nam từ bên ngoài trở về, Cố Khê nghĩ đến vừa vặn có vài người vây quanh ở đây, có chút ầm ĩ, anh đứng dậy đi ra ngoài giống như là không kiên nhẫn, bởi vì bản thân anh không thích người khác làm phiền.

Cô xoay đầu hỏi: "Mọi người thường xuyên đến đây mua đồ ăn có phải quấy rầy đến cậu không?"

"Không có." Hạ Hữu Nam bổ sung giải thích một câu, "Tôi vừa mới đi vệ sinh về."

Cố Khê thở một hơi nhẹ nhõm, "Vậy là tốt rồi."