Xuyên Sách: Tôi Bị Nam Chính Cao Lãnh Coi Trọng Rồi

Chương 62




Cố Khê nghiêng đầu liếc nhìn Hạ Hữu Nam một cái, lại nhìn đến Sở Dục Tân, tên gia hỏa này, hôm nay nói mấy lời thật làm cô xấu hổ.

Sở Dục Tân cùng Khương Linh lên xe, lái vượt lên rồi hạ kính xe xuống, vẫy tay từ biệt bọn cô.

Hạ Hữu Nam nghiêng người kéo dây an toàn cho Cố Khê, cô vội nói: “Cảm ơn.”

Cố Khê thắt dây an toàn xong rồi chỉnh lại ghế. Siêu xe này của Hữu Nam so với chiếc Toyota 20 vạn kia của cô thì xa hoa hơn nhiều, ngồi ở bên trong rất thoải mái.

Sau khi xe lăn bánh, bên trong thực an tĩnh, thậm chí cả hai có thể cảm nhận rõ nhịp thở của đối phương.

Cố Khê cũng không cố ý tìm đề tài, cô cảm thấy khi ở cạnh Hạ Hữu Nam, dù không nói lời nào cũng không cảm thấy ngượng ngùng.

Mà Hạ Hữu Nam cũng chuyên tâm lái xe, anh nhẹ nhấp môi, mắt tập trung nhìn phía trước.

Cố Khê đột nhiên nhớ tới mình còn chưa nói địa chỉ, mà Hạ Hữu Nam cũng không buồn hỏi cô liền lái xe đi, Cố Khê tò mò nói: “Xin lỗi, tớ quên nói cho cậu địa chỉ.”

Hạ Hữu Nam vẫn bình tĩnh cầm lái, “Tôi biết.”

“Cậu biết?” Cố Khê dường như không tin, thậm chí cô cũng chưa từng nói qua, làm sao mà anh biết?

“Dục Tân nói.” Anh nhẹ nhàng đáp lại.

Sở Dục Tân thật đúng là cái gì cũng nói cho anh, Cố Khê cười cười: “Kỳ thật tớ muốn xuống chỗ bệnh viện.”

“Ừ.” Hạ Hữu Nam lại hỏi: “Tình trạng của dì ra sao rồi?”

Không nghĩ tới Hạ Hữu Nam cũng biết mẹ cô sinh bệnh, không cần nghĩ cũng biết nhất định là Sở Dục Tân nói, Cố Khê trả lời: “Là ung thư giai đoạn đầu, xác suất chữa khỏi rất cao, hiện tại mẹ tớ cũng rất phối hợp, chắc sẽ mau tiến hành giải phẫu.”

“Ừm.”

Một lần nữa trong xe lại an tĩnh trở lại, Cố Khê dùng ngón cái vuốt đai an toàn, từ khi lên xe đến bây giờ, nhịp tim của cô đập nhanh 1.2 lần so với bình thường, cũng không tính là kích động, cũng không quá khẩn trương, chắc chỉ là bởi vì cùng Hữu Nam ở một chỗ, nên adrenalin thúc đẩy cùng Dopamine phân bố, do đó tim đập nhanh hơn.

Hai mươi phút lúc sau, xe dừng ở cửa trung tâm bệnh viện thành phố, Cố Khê chuẩn bị mở cửa xuống xe.

“Cố Khê.” Hạ Hữu Nam gọi cô lại.

Cửa xe đã được đẩy ra, Cố Khê quay đầu lại, mắt đối mắt với anh, như là chờ mong cái gì, tim cô đập càng ngày càng nhanh, “Làm sao vậy?”

Hạ Hữu Nam trầm mặc một lát rồi nói: “Không có gì.”

Cố Khê mím môi, cô cười ngượng, “Cảm ơn.”

Sau đó mở cửa xuống xe.

Hạ Hữu Nam không đáp lời, nhìn cô chạy về hướng bệnh viện.

Anh ngồi ở trong xe, thật lâu cũng không có quay đầu rời đi. 6 năm trước, chỉ có mình cô làm trái tim anh gợn sóng.

Cũng không nghĩ tới rằng 6 năm sau, mọi thứ đều thay đổi, suy nghĩ cũng theo đó mà trưởng thành hơn, nhưng anh đối với cô vẫn như xưa, vẫn còn cảm giác rung động như ngày đầu.

Một lát sau, Hữu Nam khởi động xe, đánh tay lái rồi rời đi.

___________________

Thứ hai là ngày đầu Cố Khê đi công tác.

Cô thức dậy từ rất sớm, tự làm bữa sáng cho mình, trang điểm nhẹ và khoác lên bộ công sở thường ngày, tóc được buộc cao làm cô trông chững trạc và càng tôn lên vẻ nữ thần của cô hơn.

Cố Khê đến sớm như thường lệ, cô bước vào thang máy, tự động đứng ở phía sau.

Có mấy chàng trai thấy Cố Khê không nhịn được liền quay đầu nhìn cô một hồi rồi lại xì xào bàn tán. Không ngờ làm việc ở công ty lâu rồi mà bọn họ chưa từng nhìn thấy một mỹ nhân tuyệt sắc như thế này.

Cố Khê đứng cách bọn họ không xa, dù không quan tâm nhưng lời bọn họ cô đều nghe hết.

“Chào buổi sáng Cố Khê!”

Cố Khê quay đầu lại, phát hiện Sở Dục Tân một thân sơ mi trắng đang vẫy tay chào cô, Cố Khê khẽ cười cười, “Chào buổi sáng.”

Sở Dục Tân liếc mắt nhìn cô một cái, “Cậu trang điểm như vậy rất có cảm giác giống nhân viên nữ cá tính nhưng lại rất thành công đó.”

Cố Khê cũng đánh giá Dục Tân một chút, nói một câu, “Cậu mặc như vậy cũng mang nét lãnh đạo gương mẫu đấy.”

Sở Dục Tân ngẩng đầu ưỡn ngực, tràn đầy tự tin, “Cái gì mà mang nét, đã đúng rồi không phải sao?”

Cố Khê cười cười, “Thất lễ rồi.”

Cố Khê nghĩ đến nếu anh lái xe đến, hẳn là phải đi từ lầu một phụ của bãi đỗ xe đi lên, mà anh lại vừa mới từ bên ngoài đi vào, chứng tỏ hôm nay Dục Tân không lái xe.

“Đúng rồi, cậu không lái xe tới sao?”

“Xe có chút va quệt nhỏ, tớ đang sửa lại.”

Cố Khê nhăn nhăn mày, “Sao không cẩn thận chút.”

Sở Dục Tân thở dài một hơi, kể “Xe ngừng ở dưới lầu, cũng không biết tên điên nào quệt vào xe tớ một đường dài.”

“Không có camera quay lại sao?”

“Không, nếu có thì tớ đã sớm đi tra xét.”

“Ừm.” Thang máy xuống dưới một tầng, nhóm ở phía trước dần tản ra, giảm bớt hơn phân nửa, Cố Khê đi về phía trước vài bước.

Sở Dục Tân cũng đi theo, “Chúng ta làm công ty cũng gần, tiện thì giờ tớ mời cậu cafe.”

Cố Khê quay đầu lại, “Nhân viên trong công ty có thể tùy tiện ra ngoài đi uống cafe sao?”

“Người khác không thể, nhưng cậu là ngoại lệ. Bởi chúng ta chính là người…………” Sở Dục Tân lắp bắp nửa ngày chưa nói ra tới rốt cuộc là cái gì, Cố Khê cũng trầm mặc rốt cuộc cô và Hạ Hữu Nam là mối quan hệ gì? Thích? Người cũ? Mối tình đầu?

Cố Khê bật cười, bất tri bất giác cửa thang máy đã mở, bọn họ bước vào thang máy, Sở Dục Tân muốn lên tầng 28, còn Cố Khê là tầng 32.

Ngày đầu tiên đi làm, thủ tục nhận chức cũng đã được xử lý, dựa theo lệ thường, nhân viên lâu năm trong công ty sẽ hướng dẫn cho người mới công việc cũng như cấu trúc của toà nhà cao chót vót này nhưng lần này Cố Khê thì khác.

Cố Khê làm việc trong ban biên tập, phụ trách toàn bộ nội dung đăng tải trên internet, cả trang trí, nhiếp ảnh và văn tự biên tập. Cô cảm thấy công việc này so với việc phóng viên biên tập trước đều không khác nhau mấy. Ngoài ra còn có thêm hoạt động khác.

Cô nhanh chóng hoàn thành công việc, mới đấy mà đã đến giờ cơm trưa.

Cố Khê không đói, vốn dĩ cô tưởng mở đầu còn vướng chút khó khăn nhưng thực cũng rất nhanh thích ứng. Dù làm việc trong cùng một nhóm nhưng có vài người hẹn cô ăn trưa riêng, Cố Khê đều từ chối thẳng thừng, chỉ đồng ý đi chung cả phòng.

Cả bọn xuống lầu 3 của công ty - nơi phục vụ ăn trưa cho nhân viên.

Cố Khê không thân lắm với nhân viên cùng phòng, chỉ là đi chung với họ để dễ làm quen với môi trường mới, vừa đi có một cậu trai đến hỏi tình hình của cô, nào là trước kia công tác ở đâu, tốt nghiệp trường nào……

Cố Khê không hề kiêng kị, bọn họ hỏi thì rất tự nhiên trả lời.

Cô cùng vài người đã đến nhà ăn.

“Cố Khê!”

Đang bắt chuyện với đồng nghiệp bên cạnh, Cố Khê theo thanh âm ngước mắt nhìn, là Sở Dục Tân, còn có…… Hạ Hữu Nam.

Bọn họ cũng ăn cơm ở đây.

Hạ Hữu Nam cũng vừa lúc nhìn qua, Cố Khê cười cười

Sở Dục Tân vẫy vẫy tay, “Lại đây ăn chung đi.”

Cố Khê xua tay, ý bảo đã hẹn với mấy đồng nghiệp khác ăn trưa rồi, “Không được, hôm nay tớ ăn chung với phòng.”

Nữ đồng nghiệp Lâm Mỹ Tuyết đứng bên cạnh kéo tay Cố Khê, trong giọng nói có chút hưng phấn, “Cố Khê, cậu thế nhưng lại từ chối ngồi chung với Hạ tổng à.”

Cố Khê thấy bộ dáng tò mò của Mỹ Tuyết, đại khái đoán được độ ngưỡng mộ mà mọi người dành cho Hạ Hữu Nam, “À, trước kia là bạn học thời cao trung.”

“Oa, thực hâm mộ.” Trần Uyển trong ánh mắt có chút lấp lánh, “Anh ấy hồi cao trung nhất định cũng là nhân vật trung tâm nhỉ.” Loading...

“Ừ, trước kia được coi là học bá cực nổi tiếng trong trường.”

“A a…… Thiên tài, thật là lợi hại.” Lâm Mỹ Tuyết kích động mà giọng thét chói tai, cánh tay Cố Khê bị cô niết đến đau, lúc này lại không thể buông ra, cô chỉ có thể miễn cưỡng cười vui.

Một đồng nghiệp chọn một bàn 8 người ở trong góc, bọn họ gọi sáu phần đồ ăn.

Trên bàn cơm, có người còn nhớ lời nói trước của Cố Khê, liền hỏi: “Cố Khê, trước kia chúng tôi đều luôn muốn phỏng vấn Hạ tổng, nhưng lần nào cũng bị cự tuyệt, nếu cậu cùng tổng tài quen biết, có thể thử giúp cho phòng chúng ta được không.”

Cố Khê hiểu rõ Hạ Hữu Nam, anh chắc chắn sẽ không đồng ý, vốn dĩ trước giờ anh cũng không thích làm mấy việc như thế này, “Kỳ thật Hạ tổng từ thời học sinh đến bây giờ không hứng thú cùng người khác giao tiếp, cho nên cự tuyệt cũng là chuyện bình thường, nếu tớ ra mặt, tổng tài cũng chưa chắc đã đáp ứng.”

Một đồng nghiệp lớn tuổi nói: “Cố Khê, em sai rồi, tuy rằng Hạ tổng của chúng ta còn trẻ, nhưng tốt xấu gì là người nắm chức vụ cao nhất ở đây, thân là người có quyền như vậy chẳng lẽ lại không muốn cùng người khác giao tiếp?”

“Đúng vậy, Cố Khê, cậu có thể thử một chút.” Phụ trách nhiếp ảnh, Trần Uyển nói: “Nếu thành công, tớ có thể quang minh chính đại mà chụp anh ấy.”

Cố Khê dở khóc dở cười, cô cứ có cảm giác những đồng nghiệp ở đây đối với Hạ Hữu Nam có chút mưu đồ.

Ngồi ở bên cạnh Cố Khê, Lâm Mỹ Tuyết nói: “Cố Khê, cậu thử xem, nếu tổng tài không đồng ý, vậy cũng không miễn cưỡng, nếu đáp ứng thì cũng coi như là cậu đã có một mở đầu công việc thuận lợi ở đây, như vậy không tốt sao?”

Cố Khê có chút khó xử, nhưng đối diện với ánh mắt mong chờ của những người cùng bàn, cô cuối cùng chịu thua, “Để tớ thử xem.”

Đang ngồi bình thường thì cả đám đồng nghiệp nữ trở nên có chút kích động, “Cố lên! Cố lên!”

Để phỏng vấn một người, yêu cầu là cần làm rất nhiều công tác chuẩn bị, đầu tiên là tiếp cận phỏng vấn đối tượng, nếu người đó đồng ý tiếp nhận phỏng vấn, vậy thì tiếp tục, còn không thì tắt máy thôi.

Cố Khê lại rơi vào hoàn cảnh khó xử, trước kia, giai đoạn phỏng vấn này rất đỗi quen thuộc, cô đối với công việc này cũng có hai năm kinh nghiệm, bây giờ đối mặt với vấn đề, cô càng cần phải giữ cho mình phép tắc.

Buổi chiều Cố Khê liền quyết định muốn cùng Hạ Hữu Nam giao thiệp một chút, cô do dự muốn trực tiếp đến công ty anh, nhưng vẫn là nên gọi điện thoại thì hơn.

Nhắc đến điện thoại, cô còn không biết số di động của anh. Năm đó số của Hạ Hữu Nam trước giờ vẫn dùng liền đổi, chắc do anh ra nước ngoài sinh sống, cô cũng không biết.

Nếu đến công ty anh đợi ở dưới lầu, sẽ mau gặp được, nhưng là mặt đối mặt, nếu bị cự tuyệt sẽ rất xấu hổ.

Vẫn nên gọi điện thoại đi.

Cố Khê nhắn cho Sở Dục Tân, hỏi anh về số điện thoại của Hạ Hữu Nam.

Sở Dục Tân rất nhanh đã phát một chuỗi con số, cũng nói cho cô, số WeChat cũng là cái này.

Cố Khê nhấn vào dãy số, suy nghĩ một chút xem nên nói như thế nào, sau đó lấy hết can đảm gọi điện thoại cho anh.

Đối phương qua vài giây mới tiếp nghe, thanh âm từ tính từ điện thoại truyền đến, “Ai?”

Cố Khê dùng tài ăn nói khéo léo của mình, đáp: “Hạ tổng, ngày tốt lành, tôi là Cố Khê thuộc phòng truyền thông Internet.”

Bên kia cũng trả lời, “Cố tiểu thư, ngày tốt lành.”

Cố Khê nói tiếp: “Hạ tiên sinh, tôi gọi cho ngài có việc, phòng truyền thông của chúng tôi có ý muốn mời ngài tiến hành một cuộc phỏng vấn, nội dung về một chút văn tự và sản phẩm quan trọng, xin hỏi ngài bên này có tiện tiếp phỏng vấn không?”

“Tiện.”

Hạ Hữu Nam đáp một cách rất bình lặng, cứ như đây là chuyên đương nhiên, Cố Khê nghe xong còn có điểm ngốc, vì thế lại hỏi thêm một câu, “Xin hỏi, ngài là tự nguyện sao?”

Bên kia truyền đến một tiếng cười nhẹ, “Chẳng lẽ cô cảm thấy tôi là đang bị bức bách?”

“Không phải, tôi chỉ là hy vọng chúng ta việc công việc tư rõ ràng, không vì kia trước có quan hệ mà ảnh hưởng đến vấn đề công tác.”

“Vậy rốt cuộc cô hy vọng tôi đáp ứng, hay không đáp ứng?”

Cố Khê trầm ngâm nửa ngày, “Tôi tôn trọng quyết định của ngài.”

“Quyết định của tôi ở mười giây trước đã được nói ra rồi.”

Cố Khê cười cười, “Vậy tôi sẽ chuẩn bị tư liệu phỏng vấn.”

“Được.”

“Đúng rồi, ngài có thời gian khi nào, chúng ta sẽ tiến hành.”

“Thời gian cô cứ định, tôi sẽ tận lực phối hợp theo.”

Cố Khê lên tiếng, “Được, tôi hiểu rồi.”

Cố Khê cúp điện thoại, phát hiện bên cạnh có hai người đều trông mong nhìn cô, là Lâm Mỹ Tuyết cùng Trần Uyển.

Trần Uyển hỏi: “Cố Khê, cô vừa mới gọi cho Hạ tổng sao?”

Cố Khê đặt điện thoại ở một bên, lên tiếng, “Đúng vậy.”

Lâm Mỹ Tuyết hỏi tiếp: “Anh ấy đồng ý tiếp thu phỏng vấn rồi phải không?”

“Phải.”

“A a, thật tốt quá, quả nhiên, cậu xuất chiêu chính là không giống như bọn tớ.” Lâm Mỹ Tuyết cùng Trần Uyển kích động, Cố Khê cũng chợt nhận ra, thời cấp 3, mỗi lần nữ sinh nhắc tới Hạ Hữu Nam cũng có dạng biểu tình này.

Di động vang lên một chút, Cố Khê mở ra nhìn, là một tin nhắn kết bạn WeChat, người kết bạn thế nhưng lại là Hạ Hữu Nam.

Cố Khê đồng ý lời mời, tiện thể nhắn cho anh một câu: Tớ ở bên này đã chuẩn bị sẵn sàng, lúc nữa sẽ cùng cậu chọn thời gian thích hợp.

Hạ Hữu Nam: Được.

Hạ Hữu Nam rất nhanh đồng ý tiếp nhận phỏng vấn, Cố Khê liền bắt đầu làm văn bản chuẩn bị chu đáo.