Xuyên Sách Tôi Bị Nam Phụ Nhìn Trúng

Chương 27: Hé Lộ Sự Thật




Tiểu Hy tỉnh lại đã là ba ngày sau đó, bố mẹ, anh trai đều ở đây, Tiểu Hy bật dậy, sao cô lại ở đây, còn buổi tiệc thì sao, Dĩ Phong đâu rồi, không lẽ xảy ra chuyện rồi ư.

" Con tỉnh rồi Tiểu Hy" bà Hy Nguyệt vui mừng nói.

" Dĩ Phong…anh ấy đâu rồi… xảy ra chuyện gì rồi…không được con phải đi tìm anh ấy "

" Dĩ Phong nó không sao, nó ra ngoài nghe điện thoại chắc sắp vô rồi "

" Không…mẹ đừng lừa con…con không kịp ngăn cản người kia, anh ấy chắc chắn sẽ bảo vệ Giản Dao, anh ấy sao rồi, con muốn gặp anh ấy "

Nói rồi Tiểu Hy dứt ống truyền dịch trên tay, chạy nhanh ra ngoài cửa,cánh cửa cũng vừa lúc bật mở, Tiểu Hy lao vào một vòm ngực săn chắc.

" Em tỉnh rồi Hy Hy, là anh Dĩ Phong đây"

Tiểu Hy nhìn Dĩ Phong không chớp mắt, anh đây rồi, anh vẫn sống, thật là tốt quá rồi. Khác với Tiểu Hy, thấy cô vừa tỉnh dậy đã nhìn mình chằm chằm, tim Dĩ Phong như rớt một nhịp, không lẽ điều anh lo sợ đã xảy ra, nhưng hành động tiếp theo của Tiểu Hy làm cho trái tim vốn muốn rơi của Dĩ Phong trở về vị trí cũ, cô nhào lên ôm lấy anh, giây phút ấy Dĩ Phong thở phào một hơi, lòng thầm cảm ơn ông trời. Đưa cô về giường, gọi y tá xử lý vết máu do lúc Tiểu Hy rút kim chảy ra, xử lý xong cắm lại kim truyền một lần nữa.

" Hôm đó sau khi em ngất đã xảy ra chuyện gì, anh không bị sao không lẽ Giản Dao cô ấy…"

" Cô ấy không sao, mọi chuyện đều diễn ra tốt đẹp, em yên tâm "

" Không thể nào, rõ ràng em thấy người phục vụ kia rút dao ra"

" Đó không phải là dao, đó là đồ mở nắp rượu vang, là em nhìn nhầm thôi Tiểu Hy "

" Không thể nào, rõ ràng tác giả viết như vậy, em đã đọc đến đó, không thể nhầm được, mọi chuyện không xảy ra, hay là do em xuyên vào đây gây ra hiệu ứng bươm bướm "

" Không phải, anh có chuyện này muốn nói cho em nghe "

Dĩ Phong quay qua xin phép ông bà Hàn cùng Trạch Minh, ý muốn nói chuyện riêng với Tiểu Hy, hiểu được ý của Dĩ Phong, ba người họ lần lượt ra ngoài.

" Chuyện gì mà mọi người không được nghe vậy "

" Chuyện giữa anh và em, Hy Hy, những lời anh nói sau đây có thể sẽ làm em sốc, nhưng mong em hay tin và tha thứ cho sự ích kỷ của anh, bây giờ em cứ nghe, có gì thắc mắc đợi anh nói xong rồi hỏi, có được không? "

" Dạ! Anh nói đi "

" 7 năm trước, có một cậu bé theo gia đình chuyển đến sinh sống tại thành phố B, lúc này cậu ấy đang học sơ trung, đến nơi ở mới, sinh sống và học tập trong môi trường xa lạ không quen ai nên câu khá nhút nhát, rồi một ngày cậu gặp được một cô gái, một người rất xinh xắn, cũng mang đồng phục sơ trung, tay ôm một chú mèo trắng cười thật tươi, nụ cười ấy như tia nắng ấm chiếu vào trái tim lạnh giá của cậu, cậu liền lấy điện thoại chụp trộm một tấm. Đem lòng yêu mến ngay từ lần gặp đầu nên ngày nào cậu cũng đứng nhìn sang nhà bên cạnh mong có thể gặp cô gái ấy, cậu còn tiếp cận cả anh trai cô ấy để có thể kiếm cớ qua nhà chơi.

Nhưng tình yêu vừa chớm nở của cậu cứ vậy bị dập tắt, cậu ấy nghe được cô gái kia đã trao tình cảm cho một chàng trai khác, khi tận mắt nhìn thấy họ bên nhau hạnh phúc, cậu bỏ cuộc rồi, yêu cô là thật nhưng cậu cũng không thể cứ vậy chen chân vào phá nát tình cảm kia, lương tâm cậu không cho phép. Ngày qua ngày, cậu cứ vậy chỉ âm thầm đứng nhìn phía sau cô, cho đến một hôm âm thanh cãi vã của nhà bên cạnh lọt vào tai cậu, cô gái ấy do vẫn nhỏ cứ vậy bị bố mẹ cấm cản chuyện yêu đương, tiếng cãi nhau rất lớn, chắc cô phải buồn lắm, cậu nghĩ vậy. Nhưng cũng chẳng thể an ủi cô, suy nghĩ dần kéo cậu chìm vào giấc ngủ.

Đánh thức cậu là tiếng khóc cùng bước chân vội vàng của nhà bên cạnh, sau đó là tiếng xe ô tô lao nhanh ra đường, cả ngày hôm đó nhà bên cạnh đóng cửa, cho đến tối cậu mới hay tin, cô gái nhỏ kia vậy mà trốn đi cùng người mình yêu, trên đường bỏ trốn không may gặp tai nạn, người cô ấy yêu cứ vậy qua đời rồi. Cậu gặp lại cô gái vào buổi sáng của một tuần sau, trước hiên nhà cô ấy ngồi ôm con mèo trắng, vẻ mặt xanh xao, ánh mắt vô hồn, chẳng còn nụ cười toả nắng như trước. Sau ngày hôm đó cô gái như biến mất vậy, cậu chẳng còn thấy cô nữa, thời gian cứ tiếp tục trôi, cậu vào cao trung,học chung với anh trai cô gái, đến một hôm cậu thấy anh trai cô nhận điện thoại sau đó lao nhanh ra ngoài, đến khi buổi học kết thúc, gọi điện hỏi cậu mới biết cô gái mình thầm thương xảy ra chuyện rồi, tức tốc đến bệnh viện thăm, nhìn lại người con gái mình yêu đã không gặp trong khoảng thời gian dài, tim cậu bỗng đập nhanh hơn.

Nghe nói cô bị mất trí nhớ, vậy cũng tốt có thể quên đi những chuyện đau buồn kia, nhưng rồi điều cậu ấy không ngờ tới lại đến, cô ấy vậy mà lại nhớ cậu, có phải đây là ông trời thương xót cho cậu cơ hội không, nếu vậy cậu sẽ trân trọng thật tốt, sẽ cỗ gắng mang cô đến bên cậu, sau thời gian cố gắng, vậy mà họ đã ở bên nhau rồi, cậu vui lắm, nhưng niềm vui chẳng đến được bao lâu cậu lại thấy cô có biểu hiện rất lạ, hỏi bố mẹ cô mới biết từ đợt bị tai nạn xong, cô như thành người khác, mặc dù ban ngày vẫn vui vẻ ngoan ngoãn nhưng ban đêm lại trở nên khác lạ, giống như mộng du, không ngồi thẫn thờ thì sẽ khóc lóc, họ lo lắng hỏi bác sĩ, tìm chuyên gia khắp nơi, cuối cùng có kết luận, cô ấy hình như không phải mất trí nhớ, mà là đang mắc phải chứng chối bỏ quá khứ, có nghĩa là khi một người đau buồn tột độ, không còn hy vọng vào cuộc sống, họ sẽ có xu hướng chối bỏ quá khứ, biến bản thân thành người khác, đem quá khứ trước đó chôn vùi đi ".

Tiểu Hy thật sự hoang mang, những gì cô nghe được không lẽ là sự thật, như hiểu được suy nghĩ của Tiểu Hy, Dĩ Phong nói tiếp:" Người anh vừa nhắc tới chính là anh, còn cô gái chính là em, em vốn dĩ là Tiểu Hy, không có xuyên sách gì ở đây cả, em là em, chỉ là em mắc chứng chối bỏ quá khứ nên anh nghĩ trong thời gian em hôn mê đã tự xây dựng lên một thân phận khác cho mình, nhưng thân phận này của em lại chấp nhận và yêu anh, nên khi nghe cô chú nói sẽ tìm chuyên gia trị cho em, anh đã ích kỷ cầu xin họ đừng làm vậy, vì nếu em trở lại như trước sẽ không yêu anh nữa, họ cũng không mong em cứ u sầu mãi nên đã đồng ý anh, chỉ là tai nạn lần này xảy ra, nó đã thức tỉnh anh, anh sợ em mãi chìm đắm trong thân phận mình xây dựng lên này, bởi vậy anh chọn nói ra sự thật, để cho em quyết định sẽ tiếp tục làm Hy Hy yêu anh hay quay lại như trước, em có quyền quyết định mình sẽ ra sao mà phải không.