Xuyên Sách Tôi Bị Nam Phụ Nhìn Trúng

Chương 44: Nhân Viên Chính Thức




Vòng quay may mắn quay một vòng, Tiểu Hy lại may mắn được chọn trúng, vừa ra trường gửi hồ sơ xin việc tại mấy toà soạn không có hồi đáp, Tiểu Hy chán nản, xin việc quả thật khó, nằm trên giường lướt điện thoại, vậy mà lại lướt trúng tin toà soạn cũ tuyển người, vì có một nhân viên qua tháng sẽ nghỉ thai sản, chớp lấy cơ hội Tiểu Hy bèn nộp đơn xin việc, may mắn không quên cô, Tiểu Hy được nhận rồi.

Thứ hai đầu tuần, Tiểu Hy trang điểm, chọn một chiếc váy đơn giản nhưng thanh lịch đi nhận việc. Mặc dù là chỗ làm cũ nhưng hôm nay cô đến với chức vụ khác, là nhân viên thử việc, qua một tháng nếu làm tốt sẽ lên thành chính thức.

" Chào mọi người, em trở lại rồi đây " Tiểu Hy mở cửa vui mừng vẫy tay nói

" Tiểu Hy đây rồi, chào mừng em quay lại "

Mọi người tiến lại chào hỏi Tiểu Hy, tiếng chuông vào làm vang lên, ai lấy lại về chỗ. Chỗ của Tiểu Hy ngồi đối diện với văn phòng của trưởng phòng, lúc cô vào Kỷ Bạch đã thấy, cúi đầu làm việc giả bộ không quan tâm, nhưng trong lòng lại thấp thỏm, hắn cứ nghĩ sẽ không gặp được cô nữa, ngờ đâu cô lại quay về, vậy có thể nói là ông trời đang thầm ủng hộ hắn không, đứng dậy mở cửa phòng hắn hướng Tiểu Hy gọi:

" Tiểu Hy em vô đây một chút "

Tiểu Hy liền đứng dậy khỏi ghế bước vào văn phòng:" Trưởng phòng gọi em ạ "

" Em đem tập tài liệu này xem qua rồi làm cho anh bản báo cáo "

" Dạ trưởng phòng " Tiểu Hy nhận tập tài liệu quay người định rời đi.

" À, chào mừng em trở lại Tiểu Hy "

" Cảm ơn anh, trưởng phòng Kỷ"

Tiểu Hy xin phép ra ngoài làm việc, một ngày bận rộn trôi qua, giờ tan làm đã tới, Tiểu Hy xách giỏ định ra về thì bị phó phòng Vương kéo lại, lấy lý do mừng cô trở lại rủ mọi người đi ăn. Tiểu Hy liền đồng ý, lần hai quay lại nhưng là chức vụ khác, cô đúng ra cũng nên mời mọi người, lấy điện thoại nhắn tin cho Dĩ Phong thì được biết anh về sớm, đã đón cô dưới cổng, Tiểu Hy thấy vậy báo mọi người một tiếng, rủ anh đi cùng coi như ra mắt mọi người luôn.

Dĩ Phong, Tiểu Hy cùng phó phòng Vương, chị Hoa, Tinh Tinh, còn có cả trưởng phòng Kỷ Bạch, họ hiện tại đang ngồi trên bàn tròn ở một tiệm ăn Trung Hoa khá nổi tiếng. Gọi một bàn đồ ăn, mọi người ăn uống vui vẻ, duy chỉ có một người có vẻ không có tâm trạng ăn, Kỷ Bạch uống một ngụm rượu, bữa ăn này là do hắn giật dây cho phó phòng Vương, muốn có cơ hội thân thiết hơn với cô, ấy vậy mà giữa đường lại nhảy ra Dĩ Phong, người yêu cô xuất hiện, dùng một búa đập tan suy nghĩ xấu xa đang nhen nhóm trong lòng hắn.

Có người yêu thì sao chứ, họ cũng chưa cưới, người yêu cô tuy vẻ ngoài có đẹp mắt hơn hắn, nhưng không phải chức vụ cũng chỉ là phó phòng thôi sao, hắn tự tin thời gian hai người ở gần, làm việc chung, Tiểu Hy sẽ thay đổi mà yêu hắn. Ánh mắt mang theo ngọn lửa nóng rực quét qua người Tiểu Hy, vừa hay chạm phải đôi mắt sắc bén lạnh giá như tuyết mùa Đông của Dĩ Phong, Kỷ Bạch rùng mình một cái, khỉ thật, tên này cảm giác thật khó đối phó.

Dĩ Phong vốn còn đang bóc tôm cho Tiểu Hy, đặt con tôm đã bóc sạch vào chén của cô xong, định với khăn giấy ở giữa bàn thì bắt gặp ánh mắt ai đó đang dán chặt vào người mình yêu, một tia nghi hoặc xẹt qua, cho đến khi chạm mắt với Kỷ Bạch, thấy hắn chột da, anh đã có đáp án trong lòng, dù sao Hy Hy của anh xinh đẹp tốt bụng như vậy, người thích tất nhiên là không thiếu.

Tiệc tan mọi người tạm biệt nhau đi về, ngồi trên xe nhìn ngắm thành phố về đêm, thật đẹp và yên tĩnh, Dĩ Phong nhìn Tiểu Hy, ho nhẹ một tiếng cất giọng hỏi:" Người ngồi đối diện em, cái người trưởng phòng đó, là người như thế nào?"

" Anh nói trưởng phòng Kỷ à, anh ấy tên Kỷ Bạch, là trưởng phòng của bọn em, tính tình rất ôn hoà, hơn chúng ta mấy tuổi thôi, rất giỏi, mới vô toà soạn mấy năm đã lên chức trưởng phòng rồi "

" Giỏi vậy cơ à, chắc có nhiều người thích lắm, vẻ ngoài cũng ưa nhìn mà, em thấy sao "

" Đúng là anh ấy có nhiều người thích thật, nhưng hình như không vừa mắt ai, em cũng không rõ cho lắm "

Người ta là để ý em đó Hy Hy ngốc, Dĩ Phong nắm chặt tay lái, thăm dò Tiểu Hy:" Em thì sao, có thích anh ta không?"

" Tất nhiên là không rồi, người em thích là anh mà "

Dĩ Phong nắm tay cô cười, nỗi lo trong lòng cũng được hạ xuống, cô nói vậy anh an tâm rồi, trưởng phòng à, cũng bình thường thôi, hoàn thành xong dự án lần này có thể anh sẽ được thăng chức. Kỷ Bạch ư, phải gọi là Chuột Bạch thì đúng hơn, thật không biết lượng sức, lại dám có ý định đào góc tường nhà tôi. Cầm điện thoại chọn một tấm ảnh chụp chung, Dĩ Phong đăng lên vòng bạn bè, gắn thẻ Tiểu Hy cùng dòng cap:" Chuột bạch thì không hợp đào bới, vẫn là nên ở phòng thí nghiệm thì hơn"

Đăng xong lái xe về chung cư, gần đây anh cùng Tiểu Hy đã chuyển chỗ, rời phòng trọ chật hẹp lên chung cư rộng hơn, dù sao cả hai cũng đã đi làm có lương ổn định. Vào phòng để Tiểu Hy tắm trước, Dĩ Phong cầm điện thoại xem.

Vòng bạn bè đã náo loạn, Trạch Minh để lại bình luận bảo Dĩ Phong làm việc nhiều quá chắc bị điên rồi, đăng lung tung cái gì không biết, anh chỉ lặng lẽ nhắn cho Trạch Minh một câu:" Toà soạn của Hy Hy có con chuột muốn đào góc tường nhà em, anh vợ à, anh phải đứng về phía em đấy"

" Cậu bỏ ngay cách xưng hô đó đi, tôi còn lâu mới đồng ý gả em gái cho cậu, thật đáng đời nhà cậu bị đào góc tường, vụ cái sofa tôi còn chưa quên đâu "

" Đừng vậy mà anh vợ, không lẽ anh định dâng em gái mình cho người dưng, muốn cả năm mới gặp được em mình một hai lần à "

" Cũng có lý, thôi được rồi, ông đây nể tình Hy Hy đứng về phía cậu một lần "

Tắt điện thoại, Dĩ Phong nở nụ cười xấu xa, đấu với tôi, làm gì có cửa.