Hôm nay là ngày vui của Dĩ Phong, dự án anh làm lần trước rất tốt, đạt hiểu quả cao, cấp trên phê duyệt thăng chức anh lên làm trưởng phòng. Tan làm anh liền cáo lỗi hẹn mọi người ăn mừng hôm khác, Dĩ Phong nóng lòng muốn nói tin tốt này cho Tiểu Hy nghe.
Vậy mà vừa mở cửa, đợi anh không phải là Tiểu Hy mà là một tờ giấy được dán ở đầu giường, nội dung ngắn gọn:" Dĩ Phong, em xin lỗi vì đã bỏ đi đột ngột, mong anh sẽ tìm được người khác tốt hơn em "
Gì đây, này không lẽ là muốn chia tay, mình đã làm gì sai sao, Dĩ Phong bối rối, nhìn cửa tủ mở toang, đồ của Tiểu Hy đã thu sạch, tay anh run run móc điện thoại trong túi ấn gọi cho cô, điện thoại không kết nối được, gọi liên tiếp vài cuộc không được, Dĩ Phong liền gọi cho Trạch Minh hỏi tung tích Tiểu Hy, Trạch Minh ngạc nhiên nói mình không biết, hỏi anh cãi nhau với Tiểu Hy à, khuyên anh đừng lo, Tiểu Hy chỉ là giận dỗi nhất thời bỏ đi, sẽ về nhanh thôi, An An cũng hay vậy, nói xong liền cúp máy.
Giận dỗi, nhưng Dĩ Phong không biết mình sai ở đâu, hôm qua bọn họ vẫn vui vẻ mà, bỏ qua lời của Trạch Minh, Dĩ Phong trực tiếp gọi cho bà Hàn.
" Cô ơi, Hy Hy bỏ nhà đi rồi, cháu đi làm về đã không thấy em ấy, cô có biết em ấy đi đâu không,gọi cũng không nghe máy "
" Nó về thăm bà ngoại, nó chưa nói cho cháu à, con bé này đâu cần vội vàng vậy chứ "
" Cho cháu địa chỉ được không ạ "
" Được chứ, để cô gửi qua cho "
Địa chỉ được bà Hàn gửi qua, gần như ngay lập tức, Dĩ Phong lao xuống tầng hầm lái xe đi đến ngoại ô thành phố A.
Tiểu Hy đã về đến nhà ngoại, là một trang viên nhỏ, nơi đây thật yên bình, không khí cũng trong lành mát mẻ, sức khỏe ngoại không có vấn đề gì, chỉ là cảm mạo thông thường, thấy cô về ngoại thật vui vẻ, nói cô nghỉ ngơi, bà sẽ đi làm há cảo cho cô ăn. Tiểu Hy muốn phụ nhưng bị bà đuổi về phòng, nằm lăn qua lại một hồi, Tiểu Hy cảm thấy hơi mệt, chắc do đi xe đường dài, cô cứ vậy ngủ thiếp đi.
Nằm một giấc đã qua mấy tiếng, Tiểu Hy thức dậy ngoài trời đã tối đen. Cảm thấy hơi đói bụng, Tiểu Hy đi xuống bếp tìm bà ngoại, thấy cô dậy bà ngoại liền bưng lên một tô há cảo nóng, bảo cô ăn đi không đói, Tiểu Hy dùng thìa ăn một miếng, thật là ngon. Bà ngoại lại bưng lên thêm hai tô, chính mình ăn một tô, còn lại một tô để bên cạnh, Tiểu Hy thắc mắc hỏi bà còn ai nữa sao, bà kêu nhà có khách đến, đang nghe điện thoại, một lúc nữa sẽ vào.
Tiểu Hy cũng không mấy quan tâm, là khách của bà ngoại, cô cũng không quen, lại tiếp tục cúi đầu ăn há cảo, múc một miếng há cảo lớn bỏ vào miệng, chưa kịp nhai đã bị sặc, Tiểu Hy ho mặt đỏ bừng, bỗng một cánh tay vươn ra vỗ nhẹ vào lưng cô, tiếp đó một ly nước đưa tới, Tiểu Hy nhận lấy uống một ngụm.
" Ăn từ từ thôi, không ai tranh của em "
Giọng nói này sao nghe quen vậy nhỉ, ngẩng mặt lên, Tiểu Hy đứng hình mất mấy giây.
" Sao lại là anh…không đúng…sao anh xuống được đây…không… không…sao anh tìm được em, ai cho anh địa chỉ ", Tiểu Hy ngạc nhiên đến độ nói không lưu loát.
" Tại sao không được là anh, em nói xem, đang yên đang lành em thu dọn đồ biến mất, còn để lại lời nhắn như vậy, anh mà không tìm em thì chắc đầu anh bị hỏng ", Dĩ Phong tức giận nói
" Giấy em cũng đã viết rồi, anh còn không hiểu sao, chúng ta không thể ở bên nhau được nữa "
" Ăn xong đã, giờ bà ngoại đang ở đây, anh không muốn cãi nhau với em, ăn xong chúng ta nói chuyện "
Nói rồi Dĩ Phong ngồi xuống cầm thìa bắt đầu ăn, Tiểu Hy tính nói tiếp nhưng bà ngoại đang ở đây, cô cũng ngại, nãy giờ đã để bà chê cười rồi, cúi đầu ăn hết há cảo, Tiểu Hy đứng dậy xin phép về phòng trước. Đóng cửa phòng, cô ngồi trên giường thở dài, cô không nghĩ Dĩ Phong sẽ tìm đến đây, giờ phải làm sao, có nên nói anh biết sự thật không. Tiếng gõ cửa vang lên, Dĩ Phong đẩy cửa bước vào, đến bên cạnh Tiểu Hy ngồi xuống.
" Giờ không có ai rồi, giải thích anh nghe một chút tại sao em lại viết vậy không "
" Dĩ Phong, em bị ung thư rồi, em biết có thể anh sẽ không tin, nhưng đây là sự thật, gần đây đã xuất hiện biểu hiện của bệnh rồi, cũng có thể là giai đoạn đầu ", Tiểu Hy nghĩ kỹ rồi, cô không nên giấu mọi người, cũng không còn sống được bao lâu nữa, vậy thì ích kỷ một lần, giữ anh lại bên mình vậy.
Dĩ Phong lặng người, anh vừa nghe cái gì đây, ung thư, Hy Hy của anh bị ung thư ư, không thể nào, như để xác định lại mình có nghe nhầm không, Dĩ Phong ngập ngừng hỏi:" Em đã đi khám chưa "
" Chưa, em không có can đảm nghe thông báo mình bị bệnh ", Tiểu Hy buồn rầu nói
Nỗi lo trong lòng Dĩ Phong với đi một nửa:" Vậy cũng không chắc chắn được, mai anh sẽ đưa em đi khám, đừng sợ Hy Hy, dù kết quả ra sao anh vẫn sẽ bên cạnh em "
Nghe được câu này Hy Hy cũng yên tâm phần nào, đêm đó hai người trò chuyện đến khuya, rồi cùng nhau chìm vào giấc ngủ, bạn sẽ chẳng biết được tương lai sẽ ra sao, vậy nên cứ sống tốt, vui vẻ ở hiện tại là được rồi.