Xuyên Sách, Tôi Chỉ Muốn Làm Một Con Cá Mặn

Chương 127




Đột nhiên cô nghe thấy sau lưng có tiếng kêu, quay đầu lại thấy Lục Khải Minh đã ngã xuống đất.

Cô sợ hãi vội vàng chạy lại giúp anh.

"Anh sao vậy? Sao tự nhiên lại ngã?"

"Chỉ là không cẩn thận thôi, không có gì đâu."

Anh xua tay: "Cô không cần lo cho tôi, làm việc của cô đi."

Cả người anh lạnh ngắt, mồ hôi lạnh túa ra, Giang Diệu Diệu nhìn thấy vô cùng lo lắng.

Cô dùng đèn pin chiếu vào mặt anh cẩn thận xem xét, sắc mặt tái hơn trước, bờ môi tái nhợt không còn chút máu.

“Đừng cử động!” Cô đè anh lại, kiểm tra vết thương.

Lục Khải Minh vẫn kiên quyết.

"Tôi thực sự không sao, vết thương gần như đã lành rồi, cô không cần vì tôi…

Lục Khải Minh còn chưa nói xong, Giang Diệu Diệu đã nhìn thấy vết thương của anh, sắc mặt cô trầm xuống.

"Đây là lành mà anh nói sao?"

Vết thương mưng mủ, sưng tấy cả chân.

Băng gạc thấm đầy mủ, vùng da xung quanh hiện lên một màu xám xịt, mất dần sức sống.

Lục Khải Minh hơi cúi đầu.

"Vài ngày nữa, vài ngày nữa nhất định sẽ ổn."

"Vài ngày nữa, vài ngày nữa, chân anh sẽ bị thối rữa, sau cùng biến thành tàn tật."

Anh ngừng nói chuyện, Giang Diệu Diệu không có thời gian để kiểm tra xung quanh nữa, liền tìm đại một văn phòng gần đó, lôi cả anh và đồ đạc của anh vào rồi đóng cửa lại.

Cô bật đèn pin lên để lên bàn lục tìm thuốc và dụng cụ y tế mang theo trong túi Lục Khải Minh.

Phải thay băng gạc dính đầy mủ ra, nếu không sẽ bị nhiễm trùng khiến vết thương càng nặng thêm.

Cô biết phải làm gì, nhưng khi tìm được kéo rồi khử trùng bằng bật lửa, đến lúc định cắt nó ra, cô lại không dám làm.

Cô không phải là một y tá chuyên nghiệp, không có kinh nghiệm xử lý vết thương nghiêm trọng như thế này.

Nếu cô làm sai, biến anh thành tàn phế, thậm chí nghiêm trọng hơn là trực tiếp hại c.h.ế.t anh, thì phải làm sao?

Lục Khải Minh nhìn ra cô do dự, đột nhiên nói.

"Cô đi đi."

Giang Diệu Diệu sững sờ: "Đi đâu?" "Cùng Giang Nhục Nhục leo lên lầu. Nước lũ chắc chắn sẽ không thể đuổi kịp tốc độ của cô. Cô leo ​​lên đến tầng 20 của siêu thị cũng không phải lo ăn uống gì".

"Còn anh thì sao?"

Trong mắt anh ánh lên lệ quang, cười tự giễu: "Tôi bây giờ chỉ làm gánh nặng cho cô. Tôi không giúp được gì cả, vậy nên tôi sẽ không liên lụy cô nữa."

Mấy ngày nay cô vất vả anh đều thấy hết, chạy đông chạy tây vì mọi người, đồ vật nhiều ít đều do cô cắn răng thu dọn.

Nếu là thân thể cường tráng thì cũng thôi đi, nhưng cô lại gầy đến đáng thương, có đôi lúc anh còn lo sợ tay cô sẽ bị bẻ gãy mất.

Có rất nhiều việc nếu để anh làm thì sẽ không thấy cảm giác gì, nhưng nếu để cô làm thì anh sẽ có cảm giác như cô đang bị ngược đãi vậy.

"Cô đi đi."

Lục Khải Minh lại nói: "Nếu như tôi có thể sống sót vượt qua kiếp nạn này thì tôi nhất định sẽ đi tìm cô."

Trong phòng làm việc tối om, Giang Diệu Diệu ngồi xổm trong phòng chỉ có chùm sáng le lói phát ra từ chiếc đèn pin, nhịn không được hét lên: "Mẹ nó! Anh câm miệng cho tôi!"

Anh nghĩ cô sẽ vứt bỏ anh đang bị thương một mình ở lại đây sao?

Giang Diệu Diệu tức giận đến mức giơ kéo lên hung dữ nói: "Anh lại nói mấy lời nhảm nhí này nữa, cẩn thận tôi lại mở thêm một cái lỗ trên người anh!"

Lục Khải Minh không ngờ cô sẽ tức giận như vậy, ngay cả lời nói tục cũng nói ra rồi, làm như anh đã làm sai chuyện gì to tát lắm không thể tha thứ vậy. Ngay lập tức khí thế cũng yếu đi rất nhiều.

"Không đi thì không đi, đừng mắng tôi thế chứ!..."

"Mắng anh? Tôi còn muốn đánh anh nữa kìa, bây giờ anh không thể đánh lại tôi."

Giang Diệu Diệu nói, vỗ vỗ má anh: "Nhắm mắt lại."

Anh làm theo, chỉ lát sau anh cảm thấy chân đau nhói đau đến cả người đều run lên.

Giang Diệu Diệu ôm chặt anh thì thầm nói: "Cố chịu một chút, sẽ ổn thôi."

Anh nghiến răng cố chịu đựng không mở mắt, hoàn toàn tin tưởng giao phó bản thân mình cho cô.

Cuối cùng cũng xử lý xong, mồ hôi cả hai người đổ ra như tắm, cả người anh giống như c.h.ế.t đi sống lại mấy lần, mệt đến mức ngón tay cũng lười cử động.

Giang Diệu Diệu nhanh chóng đút cho anh một lon red bull, cho ăn thêm một vài miếng sô cô la, dốc hết mấy viên thuốc chống viêm còn lại cho anh uống nốt.

Lục Khải Minh ăn xong nằm trên ghế sô pha, không biết là mệt quá ngủ thiếp đi hay là bị đau đến hôn mê rồi.

Cô đau lòng sờ cái trán lạnh ngắt của anh, nhìn hộp thuốc trống không trên bàn, quyết định đi chung quanh tìm xem.

Họ cần thuốc chống viêm, giảm đau hoặc hạ sốt.

Giang Diệu Diệu cởi áo khoác của mình ra đắp lên người anh, cô cầm đèn pin bước ra ngoài.

Giang Nhục Nhục đang ngủ, nhạy bén phát giác vểnh tai lên, định đi theo cô.

"Suỵt, đừng đi theo tao, ở lại cùng anh ấy đi."

Cô chỉ vào chiếc ghế sofa và ra hiệu cho nó quay trở lại.