Xuyên Sách, Tôi Chỉ Muốn Làm Một Con Cá Mặn

Chương 142




Chưa dừng lại ở đó, cô còn diện thêm một bộ trang sức hoàn chỉnh gồm vòng tay, vòng cổ và hoa tai bằng kim cương làm người ta chói mù cả mắt.

Lục Khải Minh mở to mắt, miệng cũng há ra, nước miếng bị sặc trong cuống họng làm anh ho sặc sụa, mặt đỏ bừng.

Giang Diệu Diệu nâng váy, chạy đến vỗ nhẹ vào lưng anh.

"Thích không? Váy này là anh chọn cho em đấy."

Lúc anh chọn nó cũng không nghĩ cô mặc lên lại kinh diễm như vậy...

Cuối cùng Lục Khải Minh cũng ngừng ho, ngẩng đầu lên hỏi: "Sao em lại ăn mặc thế này?"

Giang Diệu Diệu hất tóc: "Em thích."

"... Em có nhớ hôm nay chúng ta phải làm việc không?"

"Nhớ, sao vậy?"

"Không có gì, nhớ là được rồi."

Lục Khải Minh ổn định hơi thở, cầm lấy đồ đi xuống lầu.

Giang Diệu Diệu nhanh chóng đi theo, cố tình vô ý cạ cạ vai vào cánh tay anh.

Anh chỉ mới 26 tuổi, ít nhất đã nửa năm nay không đụng vào phụ nữ, nếu như bình thường thì hắt hẳn phải có phản ứng đúng không?

Nhưng anh chỉ cúi đầu bước đi thật nhanh cũng không ngoái đầu lại nhìn, làm cô phải chạy theo mới đuổi kịp anh.

Lối đi thoát hiểm rất hẹp, Giang Diệu Diệu mặc lễ phục và đi giày cao gót di chuyển rất khó khăn.

Xuống đến tầng mười, Lục Khải Minh dừng lại, quay đầu nhìn cô nói: "Em về trước đi, một mình anh làm cũng được."

Cô bước đến và khoác tay anh.

"Như vậy không được, em phải ở bên cạnh anh."

Cơ thể của Lục Khải Minh căng cứng, anh hít một hơi thật sâu tiếp tục đi xuống tầng một.

Lũ đã rút hoàn toàn.

Trên mặt đất còn sót lại một lớp bùn đất, mấy ngày nay bị ánh nắng mặt trời thiêu đốt đã khô lại rồi nứt ra.

Thành phố vắng tanh, không thấy bóng người cũng không thấy zombie.

Bọn họ phải dọn dẹp đống bùn này, để lâu sẽ sinh khí độc.

Lục Khải Minh đặt cái xô trong tay xuống, lấy ra một cái sạn, xúc lớp bùn trên bề mặt, lại đào lớp đất ẩm dưới đáy đổ vào thùng.

Bây giờ bọn họ muốn gì có nấy, chỉ thiếu mỗi rau và thịt.

Hiện tại không có cách nào để có thịt, nhưng phòng trống còn nhiều như vậy, không trồng rau quả thật là uổng phí.

Giang Diệu Diệu cũng lấy một cái sạn muốn giúp đỡ, nhưng váy của cô rất vướng víu cho nên cô không thể cúi xuống.

Lục Khải Minh nhìn cô đầy bất lực.

"Anh đã nói em về trước đi mà không chịu, lát nữa còn phải bê đống này lên lầu. Em chắc chắn mặc như này sẽ làm được chứ?"

Cô ăn mặc thành thế này là để đi nạo vét sao? Rõ ràng là mặc cho anh thấy cơ mà! Nhưng mà ai biết được đầu óc anh còn nhão hơn đống bùn này, thật tức c.h.ế.t đi được!

Giang Diệu Diệu quyết định bằng bất cứ giá nào cũng phải để anh tỏ thái độ, cô ôm anh từ phía sau, n.g.ự.c áp chặt vào lưng anh.

"Nếu người ta làm không được chắc anh sẽ giúp người ta chứ, đúng không anh yêu?"

Lục Khải Minh: "..."

"Anh thử đoán xem mùi son của của người ta có hương vị gì nào?"

Giang Diệu Diệu đặt đôi môi đỏ mọng của mình gần bên tai anh, hơi thở nhẹ nhàng phả ra.

Đầu Lục Khải Minh nổ bùm một tiếng, ngã vật xuống đống bùn.

Cô sửng sốt, vội vàng buông tay đỡ anh dậy.

"Anh có sao không? Ngã có bị thương ở đâu không?"

Anh lau bùn trên mặt, lắc đầu, cầm lấy cái sạn và im lặng làm việc.

Cô nhìn theo bóng lưng của anh, biết việc không thành, liền giậm chân đi lên lầu thay quần áo.

Bởi vì chạy nhanh cả người cô nghiêng ngả mất thăng bằng.

Mắt cá chân truyền đến một cơn đau đớn.

Lục Khải Minh không để ý, anh vẫn đang nạo vét. Cô cố chịu đựng không rên một tiếng, cởi giày cao gót, đi chân đất khập khiễng leo hơn hai mươi tầng lầu đi về phòng.

Đứng trước gương trong phòng tắm, cô nhìn vào mặt của mình, không hiểu sao Lục Khải Minh lại không bị dụ.

Chẳng lẽ cô ăn mặc còn chưa đủ hấp dẫn sao?

Cô quay đầu nhìn bộ đồ lót khiêu gợi trong tủ, hai má dần dần đỏ lên.

Vài phút sau, Giang Diệu Diệu thay quần áo lại đi đến trước gương.

Nhìn chằm chằm vào người trong gương vài giây, cô xấu hổ che mặt kêu lên một tiếng.

Giang Diệu Diệu làm bữa trưa sớm, nằm bên cửa sổ để nhìn Lục Khải Minh.

Anh làm việc đến 11 rưỡi trưa, trở về phòng rồi không đi ra ngoài nữa, trên người bẩn như vậy chắc là đi tắm rồi, đây đúng là cơ hội tốt để ra tay.

Cô lấy quần áo ra mặc vào, sau vài phút định thần, lấy hết can đảm đi ra ngoài.

Không ngờ lại gặp Giang Nhục Nhục ở hành lang, nó kinh hãi nhìn cô, sợ đến nỗi cả đuôi cũng không dám vẫy.

Giang Diệu Diệu chạy nhanh không dám dừng lại, cô che mặt chạy một mạch xuống siêu thị.

Đồ ăn trên bàn vẫn còn nguyên, trong phòng tắm nam có tiếng nước chảy, đúng là đang tắm.

Cô nắm chặt tay, lặng lẽ bước vào.

Lục Khải Minh quay lưng về phía cửa đang dội nước lên người.

Giang Diệu Diệu giơ tay đặt lên vai anh, đang định nói thì bên kia giơ xô nước lên tạt vào mặt cô, sau đó quay lại bóp cổ cô rồi ấn vào tường.

Tốc độ nhanh đến bất ngờ, gần như là theo bản năng.

Mãi cho đến khi lưng cô dán vào bức tường lát gạch men sứ lạnh toát, cô mới kịp phản ứng lại, sợ đến mức sắc mặt trắng bệch.

“Là em?” Lục Khải Minh nhìn thấy vẻ mặt của cô, buông tay xin lỗi: “Vào sao không lên tiếng? Anh còn tưởng là zom...”