Xuyên Sách, Tôi Chỉ Muốn Làm Một Con Cá Mặn

Chương 278




“Chỉ cần là nhà của em, thì em sẽ thấy thích. Ổ vàng ổ bạc cũng không bằng ổ chó của mình, câu này không phải hồi trước anh từng nói sao? Được rồi, đừng lãng phí thời gian nữa, làm việc nhanh lên đi.”

Giang Diệu Diệu cười tủm tỉm đưa cho anh một cây chổi, bản thân cô cũng tìm giẻ lau, bắt đầu làm vệ sinh.

Đây là nhiệm vụ khó giải quyết nhất, Lục Khải Minh cầm cây chổi xoay hai vòng, căn bản không biết bắt tay từ đâu.

Thoáng nhìn sàn nhà hư thối thành một mảng to đằng kia, anh dùng cây chổi chọc chọc, quyết định bắt đầu từ đây.

Đem sàn nhà cào sạch sẽ mặt hư mục, sau này có cơ hội, sẽ trải lên một tầng sàn nhà mới.

Để làm việc với sàn nhà thì cây chổi không có ích gì, anh đi tìm cái xẻng, cái dùi, cây búa, ngồi xổm trên lầu mà gõ leng keng leng keng.

Giang Diệu Diệu ở lầu một lau cái bàn, thật vất vả lắm mới lau khô bàn ăn. Trên lầu đang gõ ầm ầm, bụi bay xuống dưới này tứ tung. Không thể nào tiếp tục làm được.

Cô lại lau lần nữa, bụi từ trên lầu liên tục bay xuống. Cuối cùng không thể nhịn được nữa, Giang Diệu Diệu nhanh chóng chạy lên chất vấn hỏi xem anh đang làm gì.

Lục Khải Minh nghe thấy tiếng bước chân của cô, ngẩng đầu liếc mắt.

“Em đấy à? Vừa lúc, hỗ trợ anh cạy mấy cái này đi.”

Cô nhìn bộ đôi công cụ kia lập tức mê man.

“Làm như thế nào vậy?”

Lục Khải Minh hướng dẫn cho cô: “Trước tiên bắt đầu làm từ chỗ này, dùng d.a.o cạo cạy ra phần keo. Từ khe hở nhiễm đỏ này cạy lên phía trên, đem bốn cạnh tất cả cạy cho nó lỏng ra, khi đó ta có thể đem toàn bộ sàn nhà dỡ ra rồi……”

Anh nói nghe thật đơn giản, đến lúc Giang Diệu Diệu làm thì lại không thấy đơn giản chút nào.

Sàn nhà bám chắc kinh khủng khiếp, muốn cạy hết lên buộc phải tốn sức lực rất lớn.

Công cụ lại đặc biệt sắc bén, một khi không cẩn thận thì sẽ cắt trúng tay.

Cô ngồi xổm một góc, đôi tay cầm cái dùi, muốn đem miếng đất cạy lên hết.

Một khắc kia không cẩn thận, cái dùi chệch hướng tính toán, đ.â.m vào đầu ngón tay, m.á.u ào ào chảy ra.

Giang Diệu Diệu theo phản xạ có điều kiện mà nhét ngón tay vào trong miệng. Lục Khải Minh đang làm được rất thuận buồm xuôi gió, bỗng nhiên phát hiện phía sau không động tĩnh, dừng lại hỏi: “Làm sao vậy? Bị thương sao?”

“Không, không có……”

Cô nắm chặt cái tay bị thương kia lại, miệng vết thương giấu ở trong lòng bàn tay, đứng dậy nói: “Anh làm tiếp đi, em vào WC một tí.”

Lục Khải Minh buông công cụ đi tới chắn ở trước mặt cô, không nói không rằng mà nắm lấy tay cô gỡ các ngón tay ra xem, thấy được dấu tích trong đó.

“Không có?” Anh nhướng mày.

Giang Diệu Diệu cắn cắn môi, muốn đưa tay ra sau lưng giấu.

“Một vết thương nhỏ thôi mà, trong túi có băng keo cá nhân, đi lấy dán lên là không có việc gì rồi.”

Lục Khải Minh nghĩ nghĩ, cô buông ra nói: “Miệng vết thương dễ dàng cảm nhiễm, em dán băng keo cá nhân xong rồi cũng đừng lên đây. Cũng đừng làm việc nữa, dẫn theo Nhục Nhục xuống dưới lầu chơi đi.”

Cô không đồng ý.

“Đây là nhà em mà, nhà của bản thân mình tại sao lại không thu dọn được chứ? Tới lúc đó vào ở làm cách nào cũng không yên tâm thoải mái.”

“Ừm, chờ em nhiễm uốn ván, lúc sắp chết, em nằm trên giường bệnh ở bệnh viện, khi đó anh phải đi chăm nuôi em, khi đó anh chắn chắn là em sẽ yên tâm thoải mái.”

“…… Cái anh này, miệng quạ đen.”

Lục Khải Minh cười xoa xoa đầu cô.

“Hồi trước em thích lười biếng lắm mà? Hiện tại anh cho em lười biếng em lại không vui à. Chơi đi, có tí việc này thì mình anh vẫn lo được.”

Thấy anh đã kiên quyết như vậy, cô đành phải gật đầu.

“Vậy anh nhớ cẩn thận một chút, cẩn thận đừng để làm tay bị thương nha.”

“Em cho rằng ai cũng ngốc như em vậy à.”

Lục Khải Minh cười nhạo cô một câu, trở về lại tiếp tục bận rộn.

Giang Diệu Diệu xuống lầu, tìm được băng keo cá nhân dán lên cho mình.