Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà

Chương 215




Dì Lý suy nghĩ một hồi rồi nói: “Thật ra tôi muốn sơn cửa hàng màu xanh lá cây giống như một khu vườn vậy đó, con gái của tôi thích nhất là kiểu này đấy.”

Ông chú cười một tiếng: “Một cửa hàng giống khu vườn thì có gì tốt đâu chứ, ở đây chúng ta cũng đâu thiếu mấy khu vườn đâu, bà nhìn ở bên ngoài đi có gì khác nhau đâu.”

“Sao mà giống nhau được chứ, con gái của tôi nói có thể làm khu vườn đó bằng gỗ, còn có thể dùng xe kéo đi nữa.”

Ông chú cười lớn tiếng: “Này đúng là hành người quá đi mất, bà tu sửa lại tiệm xong nhất định phải kêu tôi qua xem đấy, tôi cũng muốn thấy cảnh bà dùng xe kéo đi lắm.”

“Sao ông có thể cười như vậy chứ.”

Dì Lý có chút bất mãn vỗ vai ông chú: “Đừng có mà cười tôi, đến lúc đó tôi sẽ giúp mọi người tiếp thu được một kiến thức mới cho mà xem.”

“Ha ha ha ha, tôi không muốn tiếp thu mấy kiến thức khác thường đó đâu, tôi chỉ muốn tiếp thu những kiến thức văn hoá truyền thống của đất nước thôi, nghĩ đi nghĩ lại tôi chỉ nên trang trí hai chiếc đèn lồng màu đỏ ở trước cửa quán là được rồi.”

“Ha ha ha, còn tưởng ông muốn làm hoành tráng như thế nào, kết quả thì chỉ có hai cái đèn lồng màu đỏ.”

Dì Lý châm biếm ông ta vài câu, ông chú cũng chẳng thèm để ý.

“Đó là do bà có tiền nhiều thôi, tôi chỉ mở quán bán xiên nướng nhỏ, có hai cái đèn lồng màu đỏ là đã đủ để thu hút khách rồi.”

Hai người nói thêm vài câu rồi lại quay về chuyện lúc này.

Ông chú nhìn ngoài cửa sổ, cảm thán: “Không nghĩ tới tôi đã sống đến tuổi này rồi mà mới được trải nghiệm qua cảm giác làm anh hùng một lần.”

“Cái này còn cần phải nói sao, lúc Hồ tổng liên lạc có có một đống người không muốn đến giúp kia kìa.”

Dì Lý nói thêm một câu: “Cũng may Hồ tổng chưa nói trước về phúc lợi khi đi đến, bằng không họ sẽ tranh giành suất giảm 30% tiền thuê quầy hàng với chúng ta mất”

“Tôi nghĩ làm việc tốt cũng phải do trong tâm mình thành tâm muốn làm, nếu làm vì lợi ích thì cũng không tốt là bao.”

“Chính xác, chờ đến lúc bọn họ biết được chuyện này chắc hối hận c.h.ế.t mất luôn.”

Dì Lý cười một tiếng: “Dù sao Hồ tổng cũng có ơn rất lớn đối với những người ở Tây Kinh Môn, nếu đến lúc đó cô ấy tới phố ẩm thực Bách Hoa thị sát thì chưa cần cô ấy nói đâu tôi cũng sẽ tiếp đãi chu đáo.”

Bà vừa nói xong thì ông chú ngồi bên cạnh đã cười lớn.

“Để tôi nghĩ thử xem, chắc đến lúc đó bà cầm cái xẻng xào mì tiếp đãi bọn họ quá.”

Dì Lý trừng mắt nhìn ông ta: “Bình thường đúng là nhìn không ra ông hài hước như vậy luôn nha, lão Lý,.”

“Điều này còn cần bà nhìn ra hay sao, ngoài sự hài hước ra thì vẫn còn nhiều điều bà chưa biết còn nhiều lắm.”

“Biết gì chứ, tôi còn phải biết thêm gì à?”

Dì Lý không tin những lời mà ông ta ba hoa chút nào, bình thường bà cũng hay nói chuyện với những người chủ quầy hàng khác, nhân lúc không có nhiều khách mà ngồi tám chuyện.

Bà đã nghe qua quá nhiều lời ba hoa rồi, nên khi nghe lão Lý nói như vậy bà liền nghĩ ông ta đang khoác lác.

“Bà xem đi, đã vậy rồi còn không tin sao.”

Ông chú cứ cúi đầu thao thao bất tuyệt: “Tôi chỉ nói cho mình bà nghe thôi đấy, tôi thấy được trên tin tức rằng Hồ tổng đã mua một mảnh đất ở phía Tây, nghe nói bên đó không có quá nhiều nơi bán đồ ăn nên cô ấy chuẩn bị hỏi ý chúng ta có muốn qua đó làm hay không đấy.”

“Thật hay giả vậy?”

Dì Lý trở nên hưng phấn hơn: “Làm thế nào để nhận được lời mời qua đó vậy?”

“Thế nào? Bà muốn đi sao? Quán đang chuẩn bị tu sửa cũng mặc kệ luôn à?”

Ông chú tò mò hỏi bà một câu, dì Lý xua tay nói: “Đương nhiên tôi vẫn muốn tu sửa lại quán rồi, ông chồng nhà tôi có thể lo hết mọi chuyện trong quán nên không cần đến tôi đâu.”

“Ông mau nói cho tôi biết đi, tin tức này ông nghe được ở đâu vậy?”

Chú Lý thấy bà tò mò như vậy nên cũng không muốn giấu giếm.

“Từ viện trưởng Lâu ở trại trẻ mồ côi đấy, bà ấy nói rằng con của bà ấy đang làm việc cho Hồ tổng.”

Dì Lý vừa nghe xong liền biết, nơi ông ta nói đến là ở đâu.

“Là viện trưởng Lâu của trại trẻ mồ hôi Phúc Bảo đúng không, vậy chắc chắn không sai được, tin tức lần này là sự thật rồi.”

Có thể làm việc dưới trướng của Hồ Trân Trân đối với dì Lý là một cơ hội rất tốt.

Bà vừa nghe được cơ hội này liền nài nỉ lão Lý đưa phương thức liên hệ cho bà để bà thử một chút.

Tuy hai người nói chuyện khá nhỏ, nhưng trong xe lớn như vậy nên cũng có nhiều người nghe được.

“Bà Lý, bà thật sự muốn thử sao?”

Chủ quán bán bánh mì kẹp thịt có ý tốt nhắc nhở: “Nghe lời tôi đi, bà đừng nên mạo hiểm thì hơn cứ yên tâm ở đây mở quán rồi kiếm tiền thật tốt là được rồi mà, hiện tại Hồ tổng còn cho chúng ta đãi ngộ lớn như vậy, tu sửa lại một chút chưa đến nửa tháng là có thể khai trương rồi, đã vậy còn miễn phí tiền thuê hai tháng nữa chứ.”

Bà chủ cửa hàng kẹp thịt giải thích cho dì Lý hiểu, dù sao cũng không có ai có được đôi mắt tinh tường như bà ta đâu.