Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà

Chương 219




Tiểu Kim thấy cô không có một chút hứng thú nào với việc này, nên vui vẻ thò mặt qua.

[Ký chủ, để tôi tới giúp ngài nha!]

Ánh mắt của Hồ Trân Trân lập tức di chuyển lên người nó.

[Mày có thể hỗ trợ sao? Không phải mày nói không có dịch vụ này à?]

Tiểu Kim cầm dụng cụ sơn lên: [Đúng vậy, nhưng tôi có thể trực tiếp giúp kí chủ trong việc trang trí mà.]

Hồ Trân Trân vừa nghe liền lập tức trở nên vui vẻ hơn: [Vậy thì tốt quá rồi Tiểu Kim, những việc còn lại đều trông cậy vào mày hết đó!]

Cô lập tức thả cọ xuống, chuẩn bị giao mọi việc còn lại cho Trứng Vàng Nhỏ.

Tiểu Kim hoàn toàn không nghe ra được ý đồ của cô, nó còn cảm thấy mình được coi trọng nên ưỡn n.g.ự.c đầy tự hào.

[Tôi đã học được rất nhiều kỹ thuật hội hoạ mới đây, ký chủ cứ yên tâm giao cho tôi, tôi đảm bảo sẽ trang trí thật đẹp!]

Hồ Trân Trân nghe được lời này, nhớ lại những tác phẩm lúc trước của Tiểu Kim.

Phải rồi, tay nghề của Tiểu Kim chắc là không xấu đâu ha, cô thầm an ủi bản thân.

Chứ một mình cô mà sơn hết ba mươi tầng chắc mệt c.h.ế.t mất dù sao cô cũng đã sơn xong một tầng, đến lúc đó lấy cái tầng bình thường nhất mà cô sơn để làm văn phòng cô vậy.

Còn những người khác thì …

Bọn họ nhất định có thể thưởng thức được tài năng nghệ thuật của bà chủ mà, phải, nhất định là vậy!

Hồ Trân Trân tự an ủi chính bản thân mình xong liền yên tâm giao mọi việc cho Tiểu Kim, còn cô thì đọc xấp tài liệu Trần Khai mới đưa qua.

Muốn thành lập một công ty giải trí thì phải chuẩn bị rất nhiều thứ.

Hầu hết các nhân viên dưới trướng công ty cô, đều là những nhân viên bình thường.

Nhân viên bình thường nên yêu cầu của cô đối với họ không cao, mà còn cho đãi ngộ rất hậu hĩnh, nên nhân viên cũng không có ý kiến gì mà còn tập trung làm việc tốt hơn.

Nhưng nếu muốn thành lập một công ty giải trí thì việc tuyển chọn nhân viên không đơn giản giống như công ty kinh doanh.

Do giới giải trí có những quy tắc ngầm cần phải tuân theo, nên Trần Khai đã tổng hợp lại những điều đó rồi in ra cho cô, Hồ Trân Trân xem được một lúc thì cảm thấy đau đầu.

“Giới giải trí này từ đâu tới mà có nhiều quy tắc ngầm vậy chứ.”

Cô cau mày đọc qua nó một lần xong rồi đẩy sang một bên, xem những người đã đậu phỏng vấn.

Đây là kết quả mà Trịnh Hưng phải mạo hiểm trà trộn vào mới có được đấy.

Từ khi anh ta đi theo làm việc cho Hồ Trân Trân liền không làm thám tử thuê nữa, mà chuyên tâm phục vụ vì bà chủ..

Sau chuyện mảnh đất kia, nghe nói bà chủ đang chuẩn bị tuyển dụng đạo diễn biên kịch cùng những nhân viên công tác ở đoàn làm phim, Trịnh Hưng cũng không cần cô phải nói anh ta chủ động tới đoàn làm phim làm việc luôn..

Trong cái vòng tròn luẩn quẩn của giới giải trí này, từ trước đến nay vẫn luôn có rất nhiều người tài.

Trịnh Hưng hiểu rất rõ điều này nên bất kể làm việc ở nơi nào, đều cố gắng tạo mối quan hệ tốt với mọi người.

Cho dù gặp diễn viên chuyên nghiệp hay diễn viên quần chúng, anh ta cũng tới chào hỏi mấy câu để làm quen rồi xin phương thức liên lạc.

Vậy nên anh ta nhận được rất nhiều sự hỗ trợ từ mọi người, anh ta đã làm việc được nửa tháng nên đã học hỏi và thành thạo được rất nhiều việc, chỉ ngần ấy thời gian bằng khả năng học hỏi của anh ta đã có thể so sánh với người đi làm mười mấy năm trời.

Vào buổi trưa khi đến lúc ăn cơm nghỉ ngơi, phó đạo diễn còn kéo anh ta đến nói chuyện phiếm nữa chứ.

Đại khái chắc là do cảm thấy Trịnh Hưng không có tính uy h.i.ế.p gì quá lớn, mối quan hệ trong giới cũng không quá nhiều lại còn rất hiểu chuyện, nên phó đạo diễn rất ưu ái anh ta.

Minh tinh nào mang theo con vào đoàn làm phim, diễn viên đến giờ quay phim mà kịch bản vẫn còn chưa thuộc hết lại nổi lại đi xả giận lên đầu trợ lý, hay là mấy chuyện phiếm giữa mọi người bàn tán về đoàn làm phim.

Trịnh Hưng nghe xong liền nhớ hết tất cả.

Chờ mọi người đi rồi lén dùng bút ghi lại từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ vào trong một cuốn sổ nhỏ để ghi nhớ thật kỹ.

Đừng nghĩ anh ta làm vậy là kì quái, khi Trịnh Hưng về nhà xem lại thì phát hiện ra nhiều thông tin hữu ích lắm đấy.

Có cả câu chuyện liên quan đến một người biên kịch có thái độ không mấy tốt đẹp.

Lôi Đào.

Anh ta biết được chuyện này cũng nhờ phó đạo diễn cả.

Khi Trịnh Hưng làm việc dưới trướng ông ta cũng thường xuyên kính ông ta mấy điếu thuốc.

Anh ta được việc lại còn biết đối nhân xử thế, nói chuyện cũng dễ nghe, nên cũng thường xuyên nói chuyện với vị phó đạo diễn này.

Mà vị biên kịch Lôi này, chính là người bị phó đạo diễn mắng nhiều nhất.

Lúc đó ông ta còn chưa tin tưởng Trịnh Hưng lắm nên vẫn chưa nói mấy chuyện quan trọng đó cho anh ta nghe, nên chỉ có thể tâm sự mấy chuyện nhỏ nhặt về biên kịch Lôi.

“Tiểu Hưng, anh thấy chú rất biết cách cư xử, đúng là nói chuyện với chú vẫn thoải mái hơn nhiều.”

Trịnh Hưng biết ông ta có ý gì nên tiện tay móc từ trong túi ra một điếu thuốc để mời.

Phó đạo diễn vừa ngậm lấy điếu thuốc thì anh ta đã châm lửa cho ông ta rồi.

Vị phó đạo diễn này cũng không cần cúi thấp đầu thì đã có thuốc hút rồi.

Ông ta hút một chút, rồi lại cảm thán: “Nếu ai ở đoàn làm phim này cũng giống như chú thì anh cũng bớt phiền não hơn rồi.”

Trịnh Hưng cười lấy lòng ông ta: “Sao vậy anh Triệu, đoàn phim có ai làm anh cảm thấy không vui à?”

“Còn có thể là ai nữa chứ!” Nhắc tới người này phó đạo diễn liền nổi giận: “Còn ai ngoài biên kịch Lôi Đào cứng đầu đó nữa chứ”

Bình thường Trịnh Hưng cũng hay nghe hắn nhắc đến cái tên này nên anh ta cũng có chút ấn tượng.