Xuyên Sách: Vương Phi Mặt Lạnh Từ Chối Yêu!

Chương 3




Âu Dương Phong Ngạn cầm chén rượu trên tay mà trong lòng không ngừng nhớ về gương mặt cau có kiệm lời của Ngũ Thiên Kiều. Nàng dù vô cùng tức giận nhưng không nói lại với hắn một câu,từ đầu đến cuối chỉ chậc lưỡi như một thói quen. Luận thân phận,quả thật nàng không dám đắc tội với hắn. Luận gia thế,nàng không bằng hắn. Tuy bằng mặt không bằng lòng là vậy nhưng cách đáp trả của nàng dành cho hắn cứ có chút khác biệt. Hắn đang suy nghĩ,nếu khi nàng không thể kiềm chế nổi sự nóng giận trong lòng thì không biết là khuôn miệng nhỏ xinh ấy sẽ phát ra những lời lẽ như thế nào.

- Tam ca, hôm nay là ngày vui của huynh,mà huynh không chịu để bọn ta kính huynh là thế nào?

Chiếc bàn tròn có 4 người bao gồm cả Âu Dương Phong Ngạn. Ai nấy đều có những nét đẹp cuốn hút khác nhau nhưng nhìn chung đều là tuyệt sắc mĩ nam không hề kém cạnh người bên cạnh. Nam nhân áo tím vừa đi ly rượu lên đã bị Âu Dương Phong Ngạn đẩy về:

- Ta tới thăm vương phi của ta. Mấy người tự uống đi.

Nói rồi, Âu Dương Phong Ngạn phủi mông đi mất. Nam nhân áo tím thấy vậy liền đơ mặt nhìn về hướng bóng người đang khuất dần rồi chỉ chỉ:

- Rốt cuộc đó có phải là tam ca? Huynh ấy thật sự để tâm đến nữ tử nhà Ngũ thừa tướng ư?

Nơi phòng tân nương đang ngồi. Ngũ Thiên Kiều ngồi im lặng trên giường,ánh mắt nhìn chăm chăm về chiếc bàn đầy ắp thức ăn kia. Nội tâm nàng muốn chúng,muốn những món ăn nghi ngút khói kia phải chảy vào bụng nàng nhưng Khiểm Thúy từ lúc đưa nàng vào đây không ngừng ngăn cản nàng khiến nàng vừa tức giận vừa không thể làm trái lệnh. Đây là phong tục ở nơi đây. Phải thuận theo.

Cánh cửa được đẩy nhẹ vào trong. Khiểm Thúy gương mặt tràn đầy vui vẻ nhìn về phía Âu Dương Phong Ngạn. Nha đầu vội vàng cúi đầu:

- Cung nghênh vương gia. Nô tỳ xin phép ra ngoài trước. Vương gia vương phi viên phòng sớm sinh quý tử.

- Ra ngoài lĩnh thưởng.

Lời vừa phát ra,ánh mắt sắc bén của Ngũ Thiên Kiều đã đổ lên người hắn,nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy. Khăn voan trùm đầu bị hắn hất ở ngoài cửa lớn, không ít lời bàn tán khó nghe khiến nàng có chút mệt mỏi. Nàng là người thích làm theo nguyên tắc. Nguyên tắc đã đặt ra thì không thể làm trái. Mà cái tên trời đánh này,vô duyên vô vớ ôm nàng,tự ý làm mấy chuyện trái đạo lí nữa. Ngũ Thiên Kiều ta đây khinhhhh!

- Vương phi có điểm nào không vừa ý bổn vương ư?

- Ta đói.

- Được,chúng ta uống rượu giao bôi trước.

Âu Dương Phong Ngạn chủ động rót rượu rồi đưa đến trước mặt Ngũ Thiên Kiều. Nàng đưa tay nhận lấy rồi thuận thế làm động tác thân mật cùng hắn. Mùi rượu thoang thoảng khiến tâm trí nàng mơ hồ,đến khi nuốt xuống,vị cay cay sộc thẳng lên mũi khiến mi mắt của nàng khẽ cụp xuống, cho đến kho mở ra thì liền thấy hai Âu Dương Phong Ngạn đang đứng trước mặt mình nhìn nàng với vẻ khó hiểu. Nàng đưa tay về phía hắn như níu giữ một bệ đỡ nhưng vô tình lại nắm đúng tàn ảnh,một thân ngã chúi về phía trước,cũng may Âu Dương Phong Ngạn nhanh tay lẹ mắt đỡ được nàng không mất một chút sức.

Đôi mắt nàng như phủ một tầng sóng vậy,Âu Dương Phong Ngạn nhìn mãi cũng không chán. Gò má nàng liền ủng đỏ,đến chóp mũi cũng không buông tha. Hơi thở nàng có chút dồn dập. Tiếng nàng khe khẽ nói kêu nóng khiến cả người Âu Dương Phong Ngạn từ trên xuống dưới đều chấn động. Nàng chủ động vòng tay lên cổ hắn cầu cứu. Mỗi câu nói ngắt quãng của nàng,hơi thở ấm hóng nhè nhẹ phả vào bên tai khiến hắn vô cùng rạo rực mà hô ứng ôm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn ấy. Hắn để Ngũ Thiên Kiều ngồi trên đùi mùi,chầm chậm gỡ mũ đội đầu của nàng xuống. Làn tóc theo cử động không thành thục của hắn mà trở nên rối bời. Lúc này Ngũ Thiên Kiều khi tỉnh khi mê ấy,thế mà lại càng trở nên động lòng người biết bao.

Hắn biết,nàng say rồi. Hắn cũng biết,bản thân say ánh mắt của nàng mất rồi.