Xuyên Sách: Vương Phi Mặt Lạnh Từ Chối Yêu!

Chương 56




Mạc Diêm La đang ngồi uống trà trong nhà thì chợt nghe tiếng la hét của con gái thì vội chạy ra ngoài xem tình hình thế nào. Mặc Thừa Ân đang nắm tay Ngũ Ngọc Hân hung hăng kéo đi mặc cho nàng ta la hét. Mặc Diêm La bước vội tới giật tay y ra, quát lớn :

- Mặc tướng quân, đây là phúc lợi của phủ vương gia đãi khách à? Ngài nghĩ ngài là ai mà dám tự ý động tới con gái của ta, đại tiểu thư tướng phủ?

Mặc Diêm La nhấn mạnh từng chữ. Ý tứ rõ ràng,muốn Mặc Thừa Ân xem lại thân phận của mình lại đồng thời đề cập đến bối cảnh của Ngũ Ngọc Hân, mặt khác lại mắng vương phủ không có gia pháp. Mà Mặc Thừa Ân dễ gì bỏ qua như vậy, y cũng mạnh miệng đối chấp :.

- Thế bà nghĩ với một chức danh tể tướng của Ngũ gia thì liền có thể so sánh với vương gia nhà ta? Mẫu thân tự cao, nhi nữ tự đại,đúng là cùng một giuộc.

Người hầu chạy đến xem náo nhiệt ngày càng đông. Họ không nghĩ một người luôn trầm tính như Mặc Thừa Ân,hiện tại lại đứng ra đấu tay đôi với nữ nhân. Mà trông vật nhỏ đang đứng nép sau lưng y,ai cũng ngỡ ngàng hiểu ra. Nha đầu Khiểm Thúy này đúng là lợi hại mà.

- Ngài...ngài đừng có quá đáng.

- Phải đó, chỉ vì một hạ nhân mà nói phải trái với ta - Ngũ Ngọc Hân vẫn không nhận sai mà tiếp tục cãi lí - Hạ nhân thì vĩnh viễn phải phục tùng chủ nhân không điều kiện.

- Nhưng thật không may, hạ nhân ấy là của ta, không phải của ngươi.

Giọng nói âm trầm vang lên từ đằng sau. Ngũ Thiên Kiều mang dáng vẻ thập phần mệt mỏi tay chống vào gốc cây cố giữ thăng bằng. Rõ ràng nàng đang ngủ trong hậu viện nhưng bị âm thanh ồn ào quấy rối. Mà tình cờ thứ âm thanh ấy khiến nàng nhận ra,lại có kẻ thèm chết rồi.

- Tham kiến vương phi.

Hạ nhân trên dưới đều quỳ xuống hành lễ. Mặc Thừa Ân cũng không phải ngoại lệ. Chỉ có mẹ con Mạc Diêm La vẫn đứng đó.



- Các người không được dạy lễ nghĩa, gặp người hoàng tộc phải khấu đầu à? - Ngũ Thiên Kiều cao ngạo dùng ngón trỏ hất xuống - Quỳ.

- Ngươi...

Ngũ Ngọc Hân muốn nói gì đó những bị Mạc Diêm La nắm tay nhất nhất lôi xuống quỳ. Vẻ mặt không cam tâm của nàng ta khiến Ngũ Thiên Kiều hả hê vài phần. Mạc Diêm La là kẻ thức thời, quản nổi con. Nếu không nàng sẽ quy bọn họ vào việc khinh thường hoàng gia mà xử tử hết.

- Những người của vương phủ đứng dậy trở về phủ tiếp tục công việc đi - Ngũ Thiên Kiều quay sau nhìn Mặc Thừa Ân - Còn ngươi, đem Khiểm Thúy về phủ của ta,cho người chăm sóc cẩn thận. Khi ta về còn thấy nha đầu nhăn nhó, ta cắt đầu ngươi xuống. Lui đi

- Dạ vâng thưa vương phi. Nô tài / Nô tỳ / Thuộc hạ cáo lui.

Đám đông nhanh chóng tản đi. Mặc Thừa Ân có vẻ không cam tâm cho lắm. Nhưng ngay khi bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của ai kia liền cụp đuôi, hướng cửa mà rời khỏi. Chỉ còn lại ba người, hai người quỳ một người đứng. Ngũ Thiên Kiều chợt cúi thấp người,vỗ vỗ vai Ngũ Ngọc Hân :

- Ái chà, tấm da lưng mới này tốt thật đấy. Ta không nghĩ có người sẽ cứu nổi ngươi. Ngũ Ngọc Hân à, ngươi biết Khiểm Thúy là gì của ta mà nhỉ? Ngươi thèm chết vậy à?

- Thiên Kiều, con nói gì vậy hả? - Mạc Diêm La cất giọng bênh vực - Ngọc Hân là đại tỷ của con.

- Bà là ai? Bản vương phi cho bà nói chưa?

Ngũ Thiên Kiều đay nghiến bóp cằm bà ta không chút thương tình. Nàng vận lực không quá mạnh nhưng cũng đủ khuôn mặt bà ta méo mó. Thấy vậy, Ngũ Ngọc Hân dùng linh lực đánh bay nàng.



- Đừng có chạm vào mẫu thân của ta.

 Ngũ Thiên Kiều cơ thể vẫn còn yếu, không kịp né tránh gì cả. Nàng lau máu nơi khóe miệng rồi cười với vẻ khinh thường. Bốn mắt nhìn nhau hệt như muốn ăn tươi nuốt sống nhau vậy. Hoặc ngươi chết hoặc ta chết.

Chợt một làn gió thoảng qua, Âu Dương Phong Ngạn xuất hiện ngay trước mặt Ngũ Thiên Kiều, cẩn thận bế nàng dậy :

- Có chuyện gì? Nàng thấy sao rồi?

- Tướng công a, nàng ta đánh ta đó. Ngươi coi này, ta còn thổ huyết rất nhiều. Ngươi phải làm chủ cho ta nha.

- Ngươi dám...

Âu Dương Phong Ngạn trừng mắt nhìn hai người đang quỳ trên đất. Hai mẹ con đồng thời run rẩy. Không phải nói, vương gia không hề yêu thương gì Ngũ Thiên Kiều hay sao? Mọi tin đồn đều là bịa đặt ư? Cái gì mà không dẫn nàng ta tới tiệc mừng sinh thần của hoàng đế vì thấy nàng ta vô cùng chướng mắt. Lại cái gì mà mặc nàng sống chết trong ngục giam tối. Sao tình thế bây giờ có chút sai rồi?

- A Tâm, ném hai ả đàn bà này ra khỏi vương phủ, đồng thời gửi sát thư đến cho Ngũ Thiên Sơn. Ta cũng muốn xem xem, lão già ấy sẽ giải thích với bản vương thế nào.

- Chuyện tiếp theo đợi vương phi tỉnh dậy rồi quyết định phải không ạ?

- Phải.

Như chỉ chờ có vậy, A Tâm nhảy ra từ phía sau. Ngũ Thiên Kiều chẳng biết nha đầu ấy xuất hiện như thế nàng. Rất nhanh, hai mẹ con kia bị khống chế đến bất động, cứ vậy mặc A Tâm kéo đi. Quần áo ma sát với mặt đất vang lên những âm thanh xoèn xoẹt. Mà A Tâm vẻ mặc thích thú như mới tìm được trò vui mới. Không biết lần này có may mắn được lấy đầu tể tướng không đây?