Xuyên Sách: Vương Phi Mặt Lạnh Từ Chối Yêu!

Chương 73




Ngũ Thiên Kiều hồi hồn trở về từ trong Huyễn cảnh. Ở đó,nàng thấy một nữ nhân dáng vẻ y hệt nàng, thân phủ đầy hoa kết từ những sợi máu. Mái tóc trắng xõa ngang lưng khiến nữ nhân đó thật sự nổi bật. Đám người kia không ngừng quỳ dưới chân tung hô tên nàng ta. Thanh âm " Ngữ Thanh Yên" liên tục dội vào đầu nàng khiến nàng choáng váng. Rồi một bàn tay nắm lấy gáy của nàng,kéo nàng trở về. Chỉ thấy Nhạc Thiên Y gục ngã trên nền đất lạnh, dáng vẻ vô cùng yếu ớt,vô cùng thống khổ.

- Y Y, ngươi sao vậy?

Nhạc Thiên Y thở hắt một hơi sau đó bất tỉnh hoàn toàn. Ngũ Thiên Kiều hoảng sợ. Ánh mắt nàng chứa một nỗi hoang mang đến cực độ,dáo dác nhìn xung quanh. Nàng vội chuyển mọi sự chú ý lên người của Tinh Quang. Nàng bế thân thể đã mềm nhũn của Nhạc Thiên Y lên, hai bước ba bước lao đến trước mặt nữ nhân gầm lên đầy kích động:

- Mau cứu Y Y, ngươi còn đứng ở đó nhìn cái gì hả? Nàng vì bước vào đây mới bất tỉnh. Ngươi muốn ta giết hết đám người ở đây mới tỉnh ngộ à?

Tinh Quang lúc này cũng như bao đệ tử khác mới hồi hồn, đầu vẫn không ngừng đau nhức. Ngũ Thiên Kiều mất kiên nhẫn nắm lấy tay nữ nhân gằn xuống. Ngay lập tức những hiệu ứng xấu biến mất, đập vào mắt Tinh Quang là ánh mắt như muốn giết người của đối phương. Ngũ Thiên Kiều trừng mắt:

- Mau cứu Y Y. Nếu không đừng trách ta độc ác.

Tinh Quang có chút ngớ người. Nhưng nhận ra được tình hình bằng cách phán đoán sơ bộ những gì đang xảy ra. Giữa không khí hỗn loạn, Ngũ Thiên Kiều đang ôm cơ thể mềm nhũn chạy đi thì bất chợt Nhạc Thiên Y mơ màng mở mắt. Nàng nhìn vào khoảng không vô định chớp chớp mắt một hồi, cảm giác phải thích ứng đột ngột với ánh sáng khiến nàng hốt hoảng mà nhắm chặt mắt. Nước mắt không tự chủ mà rơi xuống cùng một tiếng “A” rất khẽ. Ngũ Thiên Kiều dừng bước và nhìn xuống. Nhạc Thiên Y đang dùng hai tay úp chặt lấy đôi mắt rên rỉ trong bất lực.

- Y Y, ngươi thấy không khỏe chỗ nào à? Ngươi đột nhiên ngã xuống, ta…ta rất lo lắng.

- Kiều Kiều, mắt ta đau quá, rất đau.

- Đau? Đau như thế nào?

Ngũ Thiên Kiều vội vàng quỳ hai gối trên đất, cẩn thận để Nhạc Thiên Y tựa vào lòng theo tư thế thoải mái nhất. Nàng đưa vạt áo lên che bớt một phần ánh sáng cho nữ nhân, giọng nói ôn nhu trấn an:



- Mở mắt ra đi. Ta xem giúp ngươi.

- …

Nhạc Thiên Y rụt rè bỏ tay xuống. Nàng vẫn chớp chớp mắt một hồi lâu mới chịu dừng. Đường nét gương mặt Ngũ Thiên Kiều mở ra một cách mờ ảo trước sự ngỡ ngàng của nữ nhân. Nàng không dám tin mà buột miệng hỏi:

- Ngươi là ai?

- Ngươi chỉ ngủ một chút đã bị mất trí nhớ rồi sao? - Ngũ Thiên Kiều khẽ cười trước câu hỏi ngây ngô - Ta là Ngũ Thiên Kiều, Kiều Kiều của ngươi.

- Kiều… Kiều Kiều…?

Nhạc Thiên Y run rẩy đưa tay chạm lên má của Ngũ Thiên Kiều. Nàng khóc nấc từng hồi. Ngũ Thiên Kiều bối rối miệng muốn nói gì nhưng lại không cất thành lời. Nhạc Thiên Y luôn miệng:

- Kiều Kiều của ta… Kiều Kiều…ta nhìn thấy rồi. Ta…ta nhìn thấy rồi. Kiều Kiều của ta thật xinh đẹp. Kiều Kiều…hức…cảm ơn ngươi…

- Ngoan, đừng khóc. Không khóc. Ngươi khóc thì ta biết phải làm sao? Chúng ta ra ngoài trước, gặp A Anh và mọi người có được không?

Đáp lại Ngũ Thiên Kiều vẫn là tiếng khóc tức tưởi của Nhạc Thiên Y. Bình thường Nhạc Thiên Y điềm đạm ít nói là thế. Bây giờ nói khóc là khóc. Nào giống dáng vẻ của nàng ấy cơ chứ? Ngũ Thiên Kiều tặc lưỡi bất lực,bế theo nữ nhân đứng dậy. Mà Tinh Quang lúc này mới nhận ra đằng sau không còn tiếng bước chân nữa thì mới quay lại nhìn. Chỉ thấy Ngũ Thiên Kiều quay lưng ngược lại với nàng ta mà đang thẳng bước đi về phía trước.

Tinh Quang vội đuổi theo, đứng chắn trước mặt nàng mà hỏi:



- Vương phi, người đi đâu vậy?

- Bản vương phi hết hứng thú với cái học viện nghèo nàn này của ngươi rồi. Tránh đường.

- Vương phi, người đừng quên giao kèo của chúng ta. Nếu bây giờ người không đi gặp tứ trưởng lão, mắt của vị cô nương này,tuyệt nhiên trên thế gian này không còn người nào khác chữa khỏi.

- Ngươi đang đe dọa bản vương phi sao?

- Nô tỳ không dám. Nhưng xin vương phi hãy cân nhắc.

- Tránh đường.

- Vương phi, người thật sự muốn từ bỏ cơ hội này sao?

Nộ khí xung thiên, ánh nắt Ngũ Thiên Kiều trừng trừng đáng sợ. Hình ảnh mờ mờ ảo của Thiểm Họa đứng sau lưng của nàng khiến nữ nhân đối diện choáng váng. Từ bên trong tòa tháp, Nguyệt Ảnh cũng gầm lên một tiếng đầy giận dữ khiến cả Nguyệt Ưng học viện chấn động một phen. Thiên Tâm Đồ cùng những vị trưởng lão không khỏi rùng mình. Con súc sinh đó sau khi đánh với hơn mười mấy người bọn họ vẫn còn sức lực gào rú đến vậy.

- Nô tỳ xin tạ tội với bậc đế vương. Thiên ma tôn vạn tuế.

Tinh Quang như bị sai khiến mà quỳ xuống đặt tay lên ngực trái hành lễ. Ngũ Thiên Kiều không quan tâm nàng ta đang nói nhăng nói cuội gì, trực tiếp rời đi. Nhạc Thiên Y cũng đã yên phận ở trong lòng nàng ngủ từ lúc nào. Ngũ Thiên Kiều cái gì cũng biết nhưng nàng từ nãy đến giờ hoàn toàn không nhận ra, cái bóng của mình đã từ một hóa thành hai. Mà toàn bộ những chuyện kì lạ như mắt của Nhạc Thiên Y nhìn thấy được đến nữ nha đầu Tinh Quang đều do một mình y điều khiến và thực hiện. Nhạc Thiên Y có công cứu thiên ma tôn của y từ mộng cảnh kí ức trở về. Mà ngài ấy tới đây cũng chỉ vì nữ nhân này. Mọi chuyện đều đi theo đúng quỹ đạo của thiên ý mà chính y đã dùng cấm thuật để tạo nên.

Cầm Duệ, bây giờ chỉ còn đợi tên khốn biến thái ấy tự mò đến. Thật không tin mũi chó của hắn không ngửi ra mùi khí tức vất vưởng của ta.