Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 199




Ông lão này, tình cảm đạm mạc, cũng không bởi vì quan hệ huyết thống mà mềm lòng, chỉ có tình cảm đặc biệc với vài người, ví dụ như mẹ ruột của ông.
Cũng đúng, đối với con cháu mình nhìn từ bé đến lớn nhưng vẫn có thể quyết tâm tàn nhẫn, dạy ra tính tình sói hung hăng, huống chi là mấy đứa cháu chưa bao giờ ở chung, làm sao có tình cảm gì?
Cô ăn noi cuồng ngôn, khiến Mạc lão đại rất không thoải mái, "Tuổi còn nhỏ những nghĩ cũng thật nhiều.”
Ba anh em bọn họ vì quyền thừa kế mà sắp đánh nhau vỡ đầu, cho nên cũng không thích có người ăn ngang nửa đường.
Dù biết đây là chuyện không thể nào.
Cố Vân Khê cười lạnh một tiếng, "Dù sao cũng tốt hơn nhiều so với một số người mù mắt, đầu óc có vấn đề, a, nói chính là con trai ngài đấy, Mạc Khải Hàng.”
Cô không giữ một chút thể diện nào cho đối phương, trực tiếp công kích điểm yếu của hắn.
Mạc lão đại xanh mặt, Tôi là trưởng bối của cháu.”
“Tôi nhận thì mới đúng.” Cố Vân Khê không có chút tình cảm nào đối với Mạc gia, từ trên xuống dưới đều là người không có tố chất: “Tôi không nhận, thì ngài không là gì cả.”
Mạc lão đại không muốn so đo với một đứa trẻ, nhưng Cố Vân Khê thật sự rất đáng tức giận.
“Cố Vân Khê, cô còn là người có gia giáo sao?”
Ngại quá, cha mẹ cô mất sớm, Cố Vân Khê trả lời lại một cách mỉa mai, "Ngài lấy thân phận gì nói với tôi những lời này? Cha ruột của kẻ bắt cóc? Hay là cha ruột của gián điệp J? Nói không chừng ngài cũng phải đi vào tiếp nhận điều tra.”
Như một chậu nước lạnh dội xuống, sắc mặt Mạc lão đại thay đổi mấy lần, "Cô... tôi thay hắn xin lỗi cô, hắn chỉ là muốn thúc đẩy một nhà đoàn viên..."
Việc cấp bách là thuyết phục Cố Vân Khê hủy bỏ cáo buộc.
Cố Vân Khê bỗng nhiên kêu lên: "Ai uy, tôi quên mất một chuyện.”
“Tề lão gia, có thể mượn điện thoại di động của ngài một chút không?”
“Đương nhiên.” Tề lão gia tử đưa điện thoại qua.
Cố Vân Khê cầm điện thoại nặng trịch, có chút không thích ứng, đồ chơi này cũng quá nặng đi.
Cô gọi một cú điện thoại ngay tại chỗ, "Chú cảnh sát, cháu vạch trần với chú một việc, cháu vừa phát hiện Mạc Khải Hàng là ác tặc buôn bán nội tạng người, sau lưng hắn có một chuỗi sản nghiệp hoàn chỉnh, bắt chị cháu chính là vì lấy gan trên người chị ấy, định mổ sống..."
Mọi người nghe tiếng liền biến sắc, Cố Vân Thải theo bản năng ôm cánh tay ảnh cả, đúng là hù c.h.ế.t người.
Vẻ mặt lạnh nhạt của Mạc Thừa Ân cũng không duy trì nổi nữa, cô...... sao lại vừa thông minh vừa hung tàn như vậy? Mạc lão đại càng kích động vạn phần, "Cố Vân Khê, không được nói bậy, mau cúp điện thoại.”
Hắn không chỉ nói, còn vươn tay đoạt lấy, anh em Cố Hải Triều chắn ở phía trước ngăn cản.
Trong khoảng thời gian ngắn đã thành một đoàn hỗn loạn.
Mạc lão đại bị anh em Cố Hải Triều một trái một phải ngăn cản, tức giận không chịu được, mới ra lệnh cho vệ sĩ, "Mau cướp điện thoại của nó lại đây.”
Vài tên vệ sĩ lập tức xông về phía Cố Vân Khê, Tề lão gia nhíu mày, thật kỳ cục, sao có thể khi dễ một cô bé chứ?
Ông giơ tay lên, vệ sĩ của ông cũng không nói hai lời tiến lên ngăn cản, song phương dây dưa cùng một chỗ.
Bỗng nhiên, một gã bảo tiêu lặng lẽ tới gần Cố Vân Khê, vươn tay về phía Cố Vân Khê.
Cố Vân Thải phát hiện không còn kịp nữa, vội vàng kêu lên, "Tiểu Khê, cẩn thận.”
Cố Vân Khê ngồi bất động, chỉ chờ tay vệ sĩ tới gần, cô liền nhẹ nhàng vung lên.
“Ầm ầm.” Thân thể to lớn của bảo tiêu nặng nề ngã trên mặt đất, không nhúc nhích, giống như không còn hô hấp.
Một màn chợt đến khiến tất cả mọi người bối rối, nhao nhao ngừng lại.
Mạc lão đại ngơ ngác nhìn Cố Vân Khê, không dám tin, "Cô...... cô làm cái gì vậy?”
Đây là một cô gái bình thường sao? Hắn rốt cuộc đã chọc phải phiền toái gì đây?
Đúng lúc này, quản lý khách sạn mang theo các bảo vệ chạy tới, cấp bách đem người trên mặt đất đưa đến bệnh viện.
Cố Vân Khê cười híp mắt nhìn về phía quản lý khách sạn, "Đừng hoảng hốt, lát nữa tỉnh lại, mọi người phải làm chứng cho tôi, tôi chỉ tự vệ thôi.”
Trong căn phòng hỗn loạn, một cô gái cười nói tự nhiên, giống như là không có việc gì, hoàn toàn không bị ảnh hưởng, quái dị làm cho người ta kinh hãi.
Ánh mắt Mạc Thừa Ân nhìn cô dần trở nên không đúng, rốt cuộc ông đã sinh ra một đứa cháu gái yêu nghiệt gì đây?
Sớm biết cô là thiên tài, nhưng nhìn như là ma quỷ cùng thiên tài kết hợp lại?
Tề lão gia cười ha ha, "Tôi làm chứng cho cháu, là đối phương công kích cháu trước.”
Ông càng công nhận cô bé này, lâm nguy không loạn, xử sự không sợ hãi, phẩm chất đáng quý cỡ nào.
Nhưng đối với Mạc gia mà nói, đây là may mắn hay là bất hạnh?