Xuyên Thành Bạn Đời Xinh Đẹp Bệnh Tật Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 22: 22: Tà Tu




: Tà tu

Bảo Tâm Đan được nhẹ nhàng đẩy vào, mang theo vị ngọt đôi môi của Thẩm Thanh Đường.

Vốn dĩ trong mắt Tần Di tràn ngập cảm xúc nóng bỏng tựa như lửa đốt, dâng trào không ngừng, nhưng theo nụ hôn dần dần tiến triển, ánh sáng đỏ như máu kia cũng chầm chậm nhạt đi.

Đôi môi mỏng của Thẩm Thanh Đường mềm mại như cánh hoa đào non mịn nhất mùa xuân, ngọt ngào và tươi mát.

Bàn tay Tần Di đang giữ vai Thẩm Thanh Đường dần dần siết chặt, rồi từ từ thả lỏng, ý thức phản kháng ở trong nụ hôn dịu dàng này tan rã từng chút một...

Mùi máu tươi giết chóc khắp người hắn dần dần dịu đi trong mùi thơm thoang thoảng, gai góc thu lại, hắn lại trở nên bình tĩnh nhẫn nhịn.

Bảo Tâm Đan cực phẩm quả nhiên hữu hiệu, vừa rơi vào trong bụng Tần Di, linh lực êm dịu ôn hòa lập tức chữa lành kinh mạch bị tổn thương rách nát trong cơ thể hắn, thậm chí còn trực tiếp điều hòa chân khí hỗn loạn không ngừng của hắn.

Nhưng bản thân Tần Di cũng không phân biệt được Bảo Tâm Đan hiệu quả hơn hay nụ hôn của Thẩm Thanh Đường hiệu quả hơn...

Hoặc là, cả hai đều hiệu quả.

Cuối cùng, vệt đỏ trong mắt Tần Di cũng hoàn toàn biến mất, bàn tay hắn đặt trên vai Thẩm Thanh Đường từ từ thả lỏng, sau đó trượt xuống, đáp xuống vòng eo mảnh khảnh trong lòng hắn, siết lại từng chút một.

Khoảng cách giữa hai người ngày càng gần.

Nụ hôn này dần trở nên kiều diễm hơn.

Nhưng sau khi cảm nhận được sự thay đổi trong cảm xúc của Tần Di, hàng mi dài của Thẩm Thanh Đường khẽ run lên, lại có chút xấu hổ lặng lẽ lùi lại.

Tần Di sau chiếc mặt nạ vô thức nhướng mày.

Chỉ là vừa rồi Thẩm Thanh Đường còn kiễng chân lên, lúc này đột nhiên lùi về phía sau, trọng tâm không ổn định, bất ngờ ngã ngửa ra sau.

Nhưng có người ở bên cạnh, Thẩm Thanh Đường sao có thể ngã được?

Bàn tay thon dài ôm lấy eo gầy của Thẩm Thanh Đường, kéo cậu lại.

Thẩm Thanh Đường lại lao vào một cái ôm nóng bỏng, còn chưa kịp thở, ngay lập tức, Tần Di đã ôm chặt eo cậu, ép cậu ngẩng đầu lên.

Nhịp tim của Thẩm Thanh Đường lại có chút không ổn định, cậu hơi choáng váng.

Nhưng khi bắt gặp đôi mắt đỏ đậm ẩn sau lớp mặt nạ, thần sắc tỉnh táo nhưng lại thoáng một tia không vui của Tần Di, đôi mắt đẹp của cậu lại vô thức mở to.

Tần Di nhìn hốc mắt đỏ hoe và đôi mắt trong veo xinh đẹp vẫn còn ngấn lệ của Thẩm Thanh Đường, sự bất mãn không thể lý giải do mới nãy Thẩm Thanh Đường lui về sau ngay lập tức biến mất.



Một lúc sau, Thẩm Thanh Đường đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Tần Di.

"Lan Đình, chàng tỉnh rồi phải không?" Giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo của Thẩm Thanh Đường khàn khàn lạ thường, nhưng lại mang theo sự run rẩy vui mừng.

Tần Di hơi giật mình.

Tia không vui cuối cùng trong mắt hắn cũng biến mất, một lúc sau mới trầm giọng nói: "Lần sau không nên lãng phí như vậy."

Thẩm Thanh Đường cười trong nước mắt, giống như gió xuân thổi qua, nước trong hồ lập tức tan băng, hốc mắt đỏ hoe trên khuôn mặt vốn xinh đẹp lúc này trở thành một điểm động lòng người.

"Vâng"

Nhìn nụ cười của Thẩm Thanh Đường, trong lòng Tần Di run lên, không khỏi ôm người trong lòng chặt hơn một chút.

Thẩm Thanh Đường cảm nhận được sự dịu dàng và xúc động của Tần Di, sự hoảng loạn do tình huống mất kiểm soát vừa rồi gây ra giờ phút này đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại cảm giác an toàn tràn đầy.

Tần Di không sao rồi.

Nghĩ đến đây, Thẩm Thanh Đường không khỏi lại nhướng mắt lên, muốn nhìn Tần Di kỹ hơn.

Nhưng lần này, Thẩm Thanh Đường vừa ngẩng đầu lên, một cảm giác chóng mặt không thể kiểm soát khác ập đến, ngay cả tầm nhìn của cậu cũng tối sầm lại.

Trong cái nhìn cuối cùng, Thẩm Thanh Đường mơ hồ nhìn thấy đôi mắt Tần Di đột nhiên trở nên sắc bén và căng thẳng.

Mặc dù mắt đã không còn nhìn thấy gì, nhưng cậu vẫn nắm chặt tay Tần Di, trước khi hoàn toàn hôn mê, cậu nhẹ giọng mơ màng nói: "Không có chuyện gì... Em chỉ là hơi choáng đầu thôi."

• •

Thẩm Thanh Đường ngã vào lòng Tần Di.

Cậu rất nhẹ, nhẹ như một áng mây mềm mại, chỉ cần dùng một chút sức là có thể bị thổi bay đi.

Cổ tay mảnh khảnh trắng nõn lại càng giống như gốm sứ, như thể chỉ cần chạm nhẹ vào là có thể vỡ vụn.

Tần Di ôm chặt lấy Thẩm Thanh Đường, Thẩm Thanh Đường trong lòng lúc này nhắm chặt hai mắt, hàng mi thanh mảnh lặng lẽ rũ xuống, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra một chút tiều tụy tái nhợt.

Sau đó, Tần Di dường như nhận ra điều gì, sắc mặt hắn thay đổi, hắn đưa tay vuốt ve gương mặt của Thẩm Thanh Đường, lúc này hắn mới phát hiện ra khuôn mặt trắng nõn của Thẩm Thanh Đường đã ướt đẫm, lấm tấm nước mắt và mồ hôi nhễ nhại, chỉ vì ánh sáng mờ ảo nên hắn không nhìn thấy.

Rõ ràng là em ấy đã phải cố gắng chống đỡ một lúc lâu trước khi ngất đi.

Tần Di mím chặt đôi môi mỏng, nhíu mày thật chặt, nắm lấy tay Thẩm Thanh Đường, lại bắt đầu bắt mạch.

Sau khi bắt mạch, Tần Di thở phào nhẹ nhõm, vừa lặng lẽ nắm lấy bàn tay mềm mại của Thẩm Thanh Đường vừa truyền chân khí bảo vệ kinh mạch cậu, nhưng đồng thời hắn cũng càng ngày càng tự trách mình.

Chân khí trong cơ thể Thẩm Thanh Đường bị rối loạn, mơ hồ có dấu hiệu tim đập quá nhanh, một mặt là do sợ hãi, mặt khác, sự bức bách mà hắn phóng ra khi mất trí vừa rồi đã phá vỡ sự cân bằng của linh khí trong người Thẩm Thanh Đường.

Bên cạnh đó......

Còn có vết thương hắn cắn lên vai Thẩm Thanh Đường...

Tần Di ánh mắt tối sầm, cúi đầu nhìn xuống.

Chiếc áo khoác vải voan màu xanh da trời của Thẩm Thanh Đường đã bị hắn xé toạc một ống tay áo, để lộ chiếc áo lót trắng bên dưới, trên đó còn vương một vết máu đỏ sẫm, rất rõ ràng.

Tần Di đưa tay vén lớp nội y trắng của Thẩm Thanh Đường lên, bên dưới là làn da trắng sứ như ngọc và xương quai xanh tinh xảo.

Cũng may vết thương còn mới, không bị dính chặt vào áo, Tần Di rất dễ dàng cởi ra một nửa áo lót.

Hắn lập tức nhìn thấy hai hàng vết răng hung ác còn đang rỉ máu trên làn da trắng nõn, vết thương xung quanh vết răng đã thâm tím sưng tấy.

Tần Di:...

Cau mày, Tần Di vội vàng từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một bình sứ màu đỏ, Kim Sang Dược tốt nhất.



Nhưng vào lúc này, hắn xoa xoa thân bình, do dự một chút, đặt lại, thay vào đó là một bình sứ trắng đựng thuốc trị thương.

Thuốc trị thương trong lọ sứ màu đỏ có dạng bột, tính gây kích ứng cao, dễ để lại sẹo nhưng tác dụng cầm máu lại nhanh chóng.

Chai sứ màu trắng chứa thuốc mỡ, ít gây kích ứng và không dễ để lại sẹo nhưng phải lâu mới có tác dụng.

Tần Di đã mua chai này khi Mộ Phi còn nhỏ, sau này cũng không còn dùng đến nó nữa.

Suy cho cùng vẫn là không đành lòng để em ấy chịu đau.

Đầu tiên hắn dùng một chiếc khăn tay trắng sạch sẽ lau vết máu trên vết thương, sau đó dùng đầu ngón tay hơi chai sần nhẹ nhàng lấy thuốc mỡ màu xanh ngọc mát lạnh trong suốt bôi lên vết răng gớm ghiếc từng chút một.

Tần Di thường giết người một cách dứt khoát, nhưng khi làm điều này, hắn lại tỉ mỉ đến kinh ngạc.

Lúc bắt đầu, hắn gần như nín thở, như thể sợ nếu thở mạnh một chút, những vết chai sần trên đầu ngón tay sẽ cọ vào khiến Thẩm Thanh Đường đau đớn.

Trong suốt quá trình, Thẩm Thanh Đường dựa vào trong lòng Tần Di, lông mi dài chỉ khẽ run lên vài lần, không lộ ra vẻ mặt quá đau đớn, hô hấp cũng dần ổn định hơn trước.

Nhìn thấy cảnh này, ánh sáng đỏ sẫm trong con ngươi Tần Di cũng dần dần dịu đi.

Nhưng vì còn nhớ rõ tình huống bên ngoài mật thất, Tần Di cẩn thận băng bó cho Thẩm Thanh Đường, mặc quần áo cho cậu rồi nhẹ nhàng bế cậu ra ngoài.

• •

Cánh cửa mật thất phát ra âm thanh trầm đục rồi từ từ mở ra.

Nghe thấy động tĩnh này, Mộ Phi lo lắng ngồi xổm bên ngoài lập tức nhảy dựng lên.

Y may mắn thời khắc cuối cùng khóa kịp cửa động, chặn lại tu sĩ đuổi theo mình, sau khi tu sĩ rời đi thì ở chỗ này chờ đợi.

Chỉ là lúc đó tình thế khẩn cấp, Mộ Phi lúc đầu còn quên nói cho Thẩm Thanh Đường biết Tần Di sắp phát điên, y chỉ kịp kêu lên một tiếng cuối cùng, không biết Thẩm Thanh Đường có nghe thấy không.

Mộ Phi cảm thấy vô cùng áy náy.

Lúc này, cửa đá mở ra, Mộ Phi đầu tiên nhìn thấy Tần Di với vẻ mặt lạnh lùng, sau đó nhìn thấy Thẩm Thanh Đường tái nhợt và mềm yếu nằm trong ngực hắn, đôi mắt y đột nhiên trừng to.

Mộ Phi trong lòng giật nảy, theo bản năng muốn xông lên xem xét tình hình của Thẩm Thanh Đường, nhưng trong nháy mắt, lại bị một lực ép mạnh mẽ chặn lại.

Thanh âm lạnh nhạt của Tần Di vang lên: "Không có gì nghiêm trọng."

Mộ Phi sửng sốt một chút, sau đó thở phào nhẹ nhõm, hốc mắt hơi đỏ lên, thấp giọng nói: "Không sao thì tốt rồi."

Mà lúc này, Tần Di ánh mắt lặng yên đảo qua.

Mộ Phi chú ý tới ánh mắt của Tần Di, lập tức ngẩng đầu, cau mày vẻ mặt dò hỏi.

Tần Di cúi đầu xuống, dùng áo choàng nhẹ nhàng che mắt và tai của Thẩm Thanh Đường, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Mộ Phi.

Lúc này, trong đôi mắt đỏ sậm của Tần Di dần hiện lên một tia hàn quang, một lúc sau hắn mới nói: "Mấy ngày kế tiếp ta trị thương cho Thanh Đường, Tiểu Phi đệ đừng chạy lung tung nữa."

Mộ Phi tim đập thình thịch: "Vậy đệ nên làm gì đây?"

Tần Di ánh mắt băng lãnh: "Theo sát Mộ gia."

Mộ Phi lập tức hiểu ra, vội đáp: "Được!"

Tần Di không quay đầu lại, ôm lấy Thẩm Thanh Đường, xoay người đi về phía phòng ngủ cách đó không xa.

Nhìn bóng lưng Tần Di ôm Thẩm Thanh Đường rời đi, Mộ Phi dùng sức lau đi đôi mắt đỏ hoe.

Sau đó, y nghiến răng nghiến lợi, ngẩng đầu nhìn hoàng hôn đang dần buông xuống trên bầu trời, nhún người một cái, hóa thành một con chim đa đa màu xám, dưới bầu trời mờ tối lặng lẽ bay ra khỏi động.

• •



Màn đêm dần dần bao phủ thành Lăng Dương, bầu trời đen kịt không có một vì sao, mặt trăng cũng ẩn hiện trong mây mù.

Hôm nay là mùng một.

Mộ phủ

Trà nóng sôi sùng sục và những chiếc cốc sứ cao cấp được quét vôi trắng bị đập xuống đất vỡ tan tành.

"Phế vật, đúng là phế vật!"

Vẻ mặt Mộ Diệp hung ác, khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo không thể nhận ra, gã nhìn chằm chằm thủ vệ trước mặt, tức giận nói: "Luyện Khí tầng chín còn mang theo mấy người, vậy mà ngay cả hai tên nhãi nhép Luyện Khí tầng bảy và Luyện Khí tầng năm cũng giết không được? Còn sống có ích lợi gì?"

Thủ vệ sắc mặt cứng đờ, hiển nhiên là khiếp sợ, nhưng cũng chỉ có thể cố hết sức run giọng giải thích: "Theo Trần trưởng lão nói, hai kẻ tán tu kia tu luyện công pháp tà môn ngoại đạo, trên người đầy máu, có lẽ bọn hắn đang tu luyện tà pháp uống máu gì đó, bọn họ đều là tu sĩ chính đạo, không dám đối đầu với loại tà tu này."

"Tà pháp gì?! Ta thấy bọn chúng đều là đám vô dụng!" Mộ Diệp lúc này vô cùng tức giận, hiển nhiên là không tin bọn họ giải thích.

Dù sao mọi người đều biết thân thế của Tần Di và Mộ Phi, thành Lăng Dương nhiều năm qua không có biến động, cho dù là tà tu, cũng không có chỗ cho bọn hắn tu hành.

Thủ vệ rốt cục không dám nói gì nữa.

Nhưng lúc này Mộ Diệp tức giận đến mức đi đi lại lại, giận dữ một hồi, trong đôi mắt hẹp dài chợt lóe lên một tia nham hiểm, dừng bước.

Sau đó gã cong môi: "Tà tu sao? Thú vị."

Thủ vệ ở bên giật mình, không hiểu vì sao Mộ Diệp đột nhiên lại có vẻ tiếp nhận lời nói của Trần trưởng lão.

Sau đó, hắn ta thấy Mộ Diệp móc ngón tay về phía hắn ta: "Lại đây."

Thị vệ vội vàng chạy tới.

Lúc này, Mộ Diệp lặng lẽ ghé vào lỗ tai thủ vệ, nhỏ giọng nói vài câu, trên mặt không biểu cảm gì, cuối cùng, gã nhìn tên thủ vệ đầy ẩn ý, hỏi: "Hiểu chưa?"

Sau khi thủ vệ phản ứng lại lời nói của Mộ Diệp, vẻ mặt của hắn ta đột nhiên thay đổi và trở nên tái nhợt.

Một lát sau, thị vệ không khỏi do dự nói: "Chuyện này... Lỡ như bọn họ không phải thì sao?"

Mộ Diệp cười lạnh: "Ngươi vừa rồi không phải nói Trần trưởng lão nói bọn hắn như vậy sao? Có Trần trưởng lão ra mặt, ngươi sợ cái gì?"

Thủ vệ lập tức mím môi, không dám nói thêm lời nào, chỉ có thể cúi đầu rời đi.

Mộ Diệp yên lặng nhìn thủ vệ đi xa, ánh mắt càng ngày càng sắc lạnh.