Cô hỏi thăm Tần Sở bởi cô muốn nghe được mục tiêu tương lai của Tần Sở, nếu có tương lai rõ ràng thì thầy cô cũng sẽ giúp đỡ anh dễ dàng hơn.
Tần Sở ngập ngừng bởi anh không biết thân chủ này muốn làm gì, nếu anh viết mục tiêu ước mơ của mình vậy thân chủ này phải làm thế nào?
Anh tới đây sống trong thân xác người họ Tần tên Sở này nhưng anh tin trong tiềm thức tên chính chủ vẫn có nhận thức, bởi nhiều lúc anh không tự chủ được hành động lo lắng cho Thấm Tuấn Hào của mình. Cũng có thế vào một ngày đẹp trời nào đó anh sẽ biến mất khỏi thế giới này, không thể tiến về tương lai cũng không thể ở quá khứ.
Đến lúc đó tên chính chủ Tần Sở kia phải làm thế nào?
"Sao em không trả lời cô?"
"Em...em không có ước mơ!"
Cô giáo bật cười trước câu trả lời vô tri của Tần Sở "Làm con người ai lại không có ước mơ chứ, chỉ cần em nói ra thì thầy cô, bạn bè sẽ giúp đỡ em làm được ước mơ đó. Chỉ cần có mục tiêu rõ ràng là em sẽ có thể chạm vào ước mơ thôi."
Ngay lúc đó Tần Ca cũng có mặt ở đó nhưng vì quay lưng lại nên Tần Sở không hề biết Tần Ca đã đứng đó nghe lén, mà nói nghe lén cũng không đúng bởi anh đứng thù lù ngay sau lưng Tần Sở mà...
"Em muốn trở thành một phi công ạ, được bay lên bầu trời là niềm mơ ước của em."
Cô vỗ vai động viên Tần Sở "Đúng rồi con người là phải có ước mơ, cô tin em có thể làm được."
Tần Sở cúi đầu rụt rẻ nói "Nhưng em biết làm phi công phải cần học rất giỏi mà em thì."
Cô an ủi "Học hành là cả một quá trình nhưng đặc biệt để đỗ trở thành phi công là thể chất, chỉ cần em cố gắng trang bị cho mình một cơ thể khỏe mạnh thì cô tin đây cung được coi là một điểm cộng cho em. Nhưng vẫn phải nhớ là trau dồi kiến thức nhé."
"Dạ em cám ơn cô ạ." Nghe được những điều muốn nghe Tần Ca cũng rời đi mà Tần Sở không hề hay biết cuộc trò chuyện của mình bị nghe lén.
Quay lại hiện thực.
Biết rằng Tần Sở muốn ghi điểm trong mắt thầy cô thể dục nên Tần Ca muốn phá đám chuyện này.
Làm phi công... Kiếp này mơ đi...
Trong cả quá trình luyện tập Tần Ca vẫn rất hợp tác với Tần Sở, nhịp điệu hai người rất tốt, rất bắt nhịp nhau.
Tần Sở vui lắm vì anh nghĩ rằng ba mình đã trưởng thành đã biết quan tâm người khác mà anh đâu hay kịch hay vẫn còn chờ mình ở phía sau.
Có lẽ đã hơn một tuần mà Thẩm Tuấn Hào và Tần Sở không về, bà lo lắng nên gọi cho ba mẹ của Thẩm Tuấn Hào báo cáo nên hôm nay cả hai người họ tới trường tìm Thẩm Tuấn Hào.
Cứ nghĩ rằng chỉ là một cuộc hẹn bình thường nhưng chẳng hiểu sao Tần Sở cũng bị gọi lên văn phòng.
Vừa bước vào Tần Sở nhận ngay cái bạt tai của mẹ Thẩm, bởi bà nghĩ rằng chính anh đã dụ dỗ Thẩm Tuấn Hào bỏ nhà đi. Bà của anh cũng chẳng dám tiến tới bảo vệ anh, bà biết chắc chắn lần này là cháu mình sai nên không dám tới viện có cho anh.
Bị đánh oan nhưng anh cũng chẳng dám nói gì. Dẫu sao chuyện Thẩm Tuấn Hào bị thương nên không về nhà cũng là lỗi của anh, khiến con trai của nhà người ta bị thương rồi bỏ nhà thì chắc chắn người có lỗi là anh.
Tần Sở đánh mắt sang nhìn bà, anh muốn được bà che chở nhưng nhận lại chỉ là ánh mắt lảng chánh của bà. Um thì bà cũng già rồi anh làm vậy quả thật là sai.
Thầy cô giáo cũng nói anh, ba mẹ Thẩm cũng nói anh, người bà thì im lặng, Thẩm Tuấn Hào thì không có mặt.
Một mình anh đơn phương độc mã đứng đó nghe chửi, mãi lúc sau Thẩm Tuấn Hào chạy tới thì gia đình học mới tha cho Tần Sở
Vì bà của Tần Sở biết chuyện khai báo nên họ cũng tha cho hai bà cháu, vẫn chấp nhận bà anh ở lại làm việc nhưng còn anh thì họ không muốn hít thở chung một bầu không khí với anh.
Anh bị đuối ra khỏi nhà.
Tối đó anh thu dọn hành lý rời khỏi nhà họ Thẩm, bà cũng lo lắng cho anh nhưng bà lo cho cái miệng ăn của hai bà cháu hơn. Nếu bà mất công việc này thì có lẽ cả hai bà cháu sẽ sống ngoài đường mất, bà cũng nhiều tuổi rồi không thể đi làm những công việc khác nên đành phải khiến anh chịu ấm ức.
Tần Sở mỉm cười vui vẻ chào bà nhưng bên trong anh trái tim đã bị cứa thành nhiều mảnh.
Người anh lương nhờ chỉ có Lý Như Hồng.
Lý Như Hồng vừa mở cửa thì đã nhìn thấy Tần Sở hai tay xách hành lý, nước mắt hai hàng chảy xuống gò má. Đôi mắt đỏ ngầu vì khóc nhiều, anh không khóc òa lên chỉ im lặng đứng nhìn Lý Như Hồng mà tủi thân khóc. ®
Lý Như Hồng không hỏi nhiều chỉ im lặng ngồi cạnh Tần Sở, đến khi anh bình tĩnh lại cô mới cất tiếng hỏi.
"Đói chưa?"
Tần Sở lau hết nước mắt đọng lại trên mặt, đôi môi mím chặt và gật đầu.
Quả thật người mà bản thân có thể tin tưởng chỉ có mẹ của mình mà thôi, thật may khi anh còn có mẹ, chứ nếu không thật sự với hoàn cảnh hiện tại anh cũng chẳng biết đi đâu về đâu.
Lý Như Hồng vào bếp nấu ăn cho Tần Sở, Tần Sở bỗng nói "Mẹ à!"
"Hả?" Lý Như Hồng đáp lại rất tự nhiên
"Con cám ơn mẹ! Nếu như con không thể trở thành con trai của mẹ xin mẹ hay nhớ rằng vẫn có người yêu thương mẹ."
Đôi tay đang thái thịt bỗng dừng lại, bởi cô hiểu ý của Tần Sở....
"Con nói vậy có ý gì?" Cô giả bộ không hiểu...
Cả hai đều có suy nghĩ của riêng mình chẳng ai muốn nói ra, suy nghĩ và thực tế là luôn trái ngược nhau.