Cuối tháng năm, đế đô nóng giống như một cái lò hấp.
Cố Cẩm mặc một bộ váy màu trắng, đi trên một đôi giày cao gót sáu centimet, cầm theo mấy cái túi mua sắm, bước xuống xe taxi, ở trong ánh mắt hâm mộ của tài xế mà đi vào tiểu khu.
Lấy thẻ phòng ra mở cửa, một trận gió mát lạnh liền ập đến trước mặt.
Đây là một căn chung cư xa hoa dành cho hai người, ở gần đại học sư phạm của đế đô, an toàn rất tốt, thiết bị cũng đầy đủ hết, giá cả xa xỉ! Bởi vì người trọ là hai cô gái trẻ tuổi, nên trang trí trong chung cư cũng tràn ngập hơi thở thiếu nữ.
"Tiểu Cẩm!"
Cố Cẩm vừa về phòng, mới đặt túi mua sắm đang cầm trong tay xuống, liền nghe thấy giọng nói thanh thúy của cô gái ở ngoài cửa. Cô hơi nhíu mày, liền nhét túi mua sắm vào trong ngăn tủ.
Ngay sau đó, Trình Hân mang một đôi dép lê hồng nhạt đẩy cửa bước vào.
Cố Cẩm bất động thanh sắc* rũ mí mắt xuống, ý thức không gian của cô rất mạnh, không thích chuyện người khác chưa được cô cho phép đã tùy ý mở cửa phòng cô ra.
*Tỉnh bơ, không biến sắc.
Nhưng ở trong mắt của Trình Hân cùng nguyên chủ, các cô có thể cùng mặc một cái quần. Tùy ý ra vào phòng của đối phương, là chuyện vô cùng tự nhiên.
"Tiểu Cẩm, hôm nay em đi đâu vậy? Sao lại không gọi điện cho chị." Trình Hân bất mãn chu miệng lên, một chút cũng không thấy ngại ngồi lên giường lớn. Bỗng nhiên, cô chớp mắt một cái, ranh mãnh nói: "Không lẽ...... Em trốn chị để đi hẹn hò với Thiệu Sùng?"
Cố Cẩm liếc nhìn khăn trải giường mà buổi sáng cô vừa mới đổi, sắc mặt tự nhiên mà nở nụ cười: "Nói cái gì vậy? Công việc của Thiệu Sùng rất bận, làm gì có thời gian mà đi chơi với em. Trời nóng, lại thấy quần áo không còn hợp, liền đi dạo phố mua vài món mới."
"Cái gì? Một mình em đi dạo phố sao?" Trình Hân ngạc nhiên nói.
Lớn lên cùng Cố Cẩm, Trình Hân tự nhiên rất hiểu tính tình của bạn tốt. Cô luôn thích yên tĩnh, thậm chí bị mọi người nói là cứng nhắc, không quá thích chuyện đi dạo phố, càng không phải nói là một mình một người chủ động đi dạo phố.
Tựa hồ ý thức được bản thân phản ứng quá lớn, Trình Hân ho một tiếng, giận dữ mắng: "Sao Thiệu Sùng lại có thể để em một mình đi dạo phố? Anh ta làm như vậy là không đúng rồi, công viện bận rộn đến mấy dù sao cũng không thể so với việc quan trọng là ở bên bạn gái chứ?"
Sau đó thành khẩn dặn dò Cố Cẩm: "Em cũng không thể cứ tốt bụng mà nhường anh ta, không thể nuông chiều đàn ông quá. Trở về chị sẽ ăn một bữa cơm với Thiệu Sùng, nói với anh ta một tiếng."
Nghe Trình Hân "Bênh vực lẽ phải" xong, Cố Cẩm liền nhướng mày, yên lặng cười mà không có nói tiếp.
Tính cách Trình Hân hoạt bát, tư duy chuyển nhanh, mắng hai câu, liền đổi đề tài: "Đúng rồi, em mua quần áo gì thế? Cho chị nhìn thử một cái. Cảnh Hạo quá bá đạo, thường xuyên cho người đưa quần áo được đặt may sẵn đến, đã lâu rồi chị còn chưa được đi dạo phố."
"Với lại em cũng thật không nghĩa khí, đi dạo phố cũng không gọi chị một tiếng!" Trình Hân đá chân, giả vờ oán trách, khăn trải giường đang bằng phẳng liền bị đá cho xộc xệch.
Nếu không phải biết tính cách của Trình Hân vốn như thế, chỉ sợ Cố Cẩm đã cho rằng cô ấy đang khoe khoang.
Cũng may đã sớm có chuẩn bị.
Cô cưỡng ép bản thân dời tầm mắt khỏi tấm khăn trải giường.
Kéo ngăn tủ ra, lấy ra bộ quần áo mới mua, lại lấy ra một túi mua sắm ở trong đó, đưa qua rồi nói: "Này, đây là mua cho chị, xin đại tiểu thư hãy tha thứ tiểu nhân đi!"
"Có thật không? Thật sự mua cho chị sao." Trình Hân lập tức quên đi bất mãn*, vui vẻ cầm lấy túi mua sắm, lấy bộ quần áo ở bên trong ra, ướm thử lên trên người, "Oa, Tiểu Cẩm, váy em mua đẹp thật đấy!"
*Phản ứng bằng thái độ bất hợp tác hoặc thờ ơ do không được thoả mãn điều gì đó.
Đó là một bộ váy dài sắc thu màu vàng nhạt, trên làn váy thêu họa tiết tinh xảo cùng màu, ưu nhã cao quý lại không mất đi vẻ hoạt bát xinh đẹp. Da Trình Hân vốn trắng nõn, vóc dáng lại cao gầy, mặc vào nhìn rất hợp.
Nhận món quà, nhất thời Trình Hân liền quên đi chuyện muốn nhìn quần áo mới của Cố Cẩm. Cô khoa tay múa chân nửa ngày, gấp không chờ nổi mà muốn về phòng thử đồ. Đi tới cửa, nhớ lại mọi người thường nói có qua phải có lại, liền quyết định sẽ mua một bộ quần áo để đáp lễ. Mà dáng người của cô với Cố Cẩm thì không khác nhau lắm, liền nói: "Tiểu Cẩm, hôm trước Cảnh Hạo vừa đưa một bộ quần áo tới mà chị còn chưa có mặc, cũng rất đẹp, chờ lát nữa liền tặng bộ đấy cho em."
Khóe miệng Cố Cẩm co quắp một cái, vội vàng cự tuyệt, "Không cần. Cảnh Hạo tặng quần áo cho chị, điều đó đại biểu cho tâm ý của anh ấy, em mặc sợ sẽ không tốt lắm." Sợ Trình Hân đòi khăng khăng muốn đưa, cô lại nói thêm một câu: "Huống hồ quan hệ của chúng ta còn cần quà đáp lễ sao?"
Trình Hân nghĩ cũng đúng, dục vọng chiếm hữu của Cảnh Hạo mạnh như vậy. Nếu như biết cô lấy đồ mà hắn đưa tặng lại cho người khác, thì sẽ mặt lạnh mà trừng phạt cô. Nghĩ đến thủ đoạn mỗi lần trừng phạt, hai chân cô liền mềm nhũn, trên mặt nổi lên một tầng ửng hồng nhàn nhạt.
Mà cô cùng Cố Cẩm lại là bạn tốt của nhau kiêm chị em họ, hai người cũng không phải là người thiếu tiền, quả thật không cần quá so đo, liền cao hứng nói: "Vậy cảm ơn em họ nhé, ngày mai sẽ mời em ăn cơm, yêu em moah moah."
Phí một phen miệng lưỡi mới đuổi được Trình Hân đi, Cố Cẩm cởi giày cao gót, xoa bàn chân đang nhức mỏi, thở dài nhìn giường đệm hỗn độn.
Sống hơn hai mươi năm, chuyện mà "Nữ hán tử" Cố Cẩm không kiên nhẫn nhất chính là dỗ dành người khác.
Đặc biệt là dỗ con gái.
Nhưng sau khi xuyên qua, nguyên tắc của cô liền thay đổi.
Bởi vì chị họ Trình Hân của thân thể mà cô xuyên vào này, là nữ chủ của thế giới này. Xung quanh có vô số người đàn ông hoàng kim chất lượng tốt, tập trung trăm ngàn sủng ái tại một thân.
Cố Cẩm cô một không xuyên thành nữ phụ ác độc, hai không xuyên thành pháo hôi xui xẻo.
Ngược lại, cô không lường trước được mà xuyên thành bạn tốt nhất của nữ chủ Trình Hân. Đồng thời, cũng là em họ đáng tin cậy nhất của cô ấy.
Trong nguyên tác, Cố Cẩm sinh ra trong dòng dõi thư hương, cha mẹ đều là giáo sư đại học, lại chỉ có một cô con gái là cô. Trong nhà tuy không giàu có bằng Trình gia, nhưng cũng chưa bao giờ phải lo lắng về chuyện tiền nong.
..........