Nhưng mà, kế hoạch lại xuất hiện thay đổi, bất kể có như thế nào cô cũng không ngờ được, nửa đường lại nhảy ra một Trình Hân, anh trai phong lưu thành tính sẽ vì một người phụ nữ khác mà hồi tâm chuyển ý.
Dưới cơn tức giận, Cảnh Nhược liền hắc hóa. Ỷ vào tình yêu thương em gái của Cảnh Hạo dành cho cô, liền thêm không ít hiểu lầm cho nam nữ chủ.
Cuối cùng các chiêu trò của nữ phụ ác độc bị nam nữ chủ giải trừ hiểu lầm rồi nhìn thấu, kết cục rất thảm.
“Không nói nữa.” Trình Hân ra vẻ rộng lượng mà cười nói, “Hôm nay vì Thiệu Sùng muốn xin lỗi Tiểu Cẩm nên mới mời chúng ta ăn cơm, chúng ta nhất định phải hung hăng làm thịt hắn.”
Thiệu Sùng cẩn thận dừng ánh mắt lại ở trên mặt Trình Hân, nhìn thấy cô không vui, trong mắt liền xẹt qua tia đau xót. Vì sao Cảnh Hạo có được cô lại không biết quý trọng chứ?
Cảnh Nhược có ý với hắn, sao Cảnh Hạo lại không biết chứ, nhưng vẫn nguyện ý cho cô ta sĩ diện mà để Trình Hân phải ném đi mặt mũi ở trước mặt bạn tốt.
Thiệu Sùng rất muốn ôm cô vào lòng rồi an ủi, nhưng hắn không có tư cách lại càng không có lập trường, chỉ có thể cười khổ nói: “Là do anh không đúng, bởi vì công việc mà không quan tâm đến Tiểu Cẩm. Trì hoãn lâu như vậy rồi, hai em cũng đã đói bụng, hôm nay do anh mời, muốn ăn gì thì gọi đi.”
Nói xong, hắn liền đẩy thực đơn đến trước mặt Trình Hân.
Chỉ bởi vì công việc thôi sao? Vậy vì sao Trình Hân gọi một cái thì liền nói có thời gian?
Cố Cẩm dùng tay cuốn phần tóc mái, mím môi mỉm cười không nói lời nào, vòng tay huyết ngọc trên tay lại càng tôn lên cổ tay trắng nõn như tuyết của cô.
Trình Hân cũng không khách khí, trực tiếp gọi vài món mà mình thích ăn.
Trong chốc lát đồ ăn liền được bưng lên.
Nhìn mỹ vị thơm nức mũi được bày ở trên bàn, Cố Cẩm không có một chút khẩu vị nào. Cô cùng nguyên chủ đều có bệnh kén ăn nhỏ -- đó chính là không thích ăn rau thơm.
Mà trong những món được bày trên bàn thì rất ít món không có rau thơm, cố tình một người được gọi là bạn tốt của cô, một người được gọi là bạn trai của cô, lại không có ai suy xét đến điểm này.
Có lẽ bọn họ biết, nhưng chưa từng để ở trong lòng đi.
Vào giây phút này, trong đầu Cố Cẩm bỗng có vô số hình ảnh tương tự như thủy triều cuồn cuộn đến, oán khí chợt dâng lên của nguyên chủ ép cho huyệt Thái Dương của cô ẩn ẩn đau.
Cố Cẩm rất muốn hỏi bọn họ vì sao lại làm vậy!
Vì sao Thiệu Sùng rõ ràng thích Trình Hân lại muốn theo đuổi cô, vì sao đã chọn cùng cô kết hôn lại nhớ mãi không quên Trình Hân?
Vì sao Trình Hân biết Thiệu Sùng đã kết hôn với cô, vẫn không biết tị hiềm, bất kì chuyện lớn hay nhỏ đều tìm hắn giúp?
Chẳng lẽ cô ôn nhu hiểu chuyện, hiểu lý lẽ, thì cảm nhận của cô nên bị bọn họ bỏ qua sao?
Ngày đó, lúc bọn bắt cóc kề sát con dao vào trên cổ Cố Cẩm, cô cảm thấy rất sợ hãi!
Cô cẩn thận che bụng lại, che chở đứa trẻ không dễ mới có được.
Bởi vì Thiệu Sùng thích trẻ con, thường xuyên nói mãi bên tai cô chuyện con của Trình Hân sinh ra sẽ đáng yêu thế nào.
Nhưng cô bảo vệ thì đổi lấy chính là cái gì?
Lúc đau đớn từng đợt kéo tới, lúc từng làn máu tươi chảy ra từ phía dưới, chồng của cô lại ở bên người phụ nữ khác đang sinh con!
Cố Cẩm bỗng bừng tỉnh, không phải Thiệu Sùng thích trẻ con, hắn chỉ thích mỗi đứa trẻ của Trình Hân mà thôi!
Tùy ý ăn hai miếng, Cố Cẩm thấy khó chịu liền dựa vào ghế ngồi, sắc mặt tái nhợt. Nhưng hai người bên cạnh cô không hề nhận thấy, cô xoa huyệt Thái Dương đang đau, rốt cuộc chịu không được nữa, liền lấy cớ đi nhà vệ sinh, rời khỏi phòng bao
Hai tay chống ở trên bồn rửa tay, Cố Cẩm nhìn chằm chằm bản thân trong gương một cách mơ màng. Đau đớn không thể nào quên lúc nãy, khiến cô sinh ra một tia đồng cảm giống như chính mình cũng bị, khiến giờ phút này thế mà cô lại có loại cảm giác vớ vẩn là cô vốn chính là Cố Cẩm trọng sinh trở về.
Tất cả những điều này, không biết là Trang Chu mộng điệp, hay là điệp mộng Trang Chu*?
*Trang Chu mộng điệp, hay là điệp mộng Trang Chu: Ngày xưa có một người tên là Trang Chu, ông mơ thấy mình là một con bướm, giấc mơ thực đến nỗi khi tỉnh lại ông không phân biệt được là Trang Chu đã mơ biến thành bướm hay bướm đang mơ biến thành Tranh Chu.
Chỉnh đốn ở buồng vệ sinh một lúc lâu, chờ khi Cố Cẩm đi ra ngoài, liền nhìn không ra lúc nãy cô đã từng chịu đựng thống khổ tra tấn như thế nào.
Giày cao gót dẫm lên sàn nhà gây ra âm thanh lộc cộc, hai bên hành lang bày biện hoa tươi hợp mốt. Trên mặt Cố Cẩm mang theo nụ cười hoàn mỹ, đẩy cửa phòng ra, rồi nghiêng người đi vào.
Vừa đóng cửa lại ngẩng đầu lên, nụ cười của Cố Cẩm liền rạn nứt!
Người đâu hết rồi, sao trong phòng lại tối đen như mực vậy?Cô đi hai bước về phía trước, rồi dừng lại……
Tiếng hít thở nhẹ nhàng bỗng truyền đến, giống như con báo từ trong bóng tối đã nhìn trúng con mồi, chuẩn bị quan sát rồi nhảy lên bắt lấy. Cố Cẩm bỗng thấy dựng tóc gáy, xoay người liền chạy.
“Hử --” Cô bỗng đụng phải một lồng ngực xa lạ, cứng rắn giống như sắt thép. Đụng phải khiến cho đầu óc cô liền trở nên choáng váng, viền mắt cay xè, chóp mũi đau nhức.
Nhưng thay vì cô xoa cái mũi đang bị đau, thì lại vội vàng nói một câu: “Xin lỗi……”
Mấy từ ‘ đi nhầm phòng ’ còn chưa ra khỏi miệng, liền nói không ra lời.
Động tác người nọ mạnh mẽ, sắc bén ác liệt như gió. Một tay giữ chặt vòng eo của cô, một tay che miệng cô lại.
Cố Cẩm giống như chú dê con nhỏ đơn độc một mình, ngay cả giãy giụa cũng thấy khó khăn, tiếng kêu cứu cũng biến thành âm thanh "Ưm..ưm..”.
Bỗng nhiên, cô bất động.
Bỗng có một vật cứng rắn đâm vào eo cô, khiến Cố Cẩm chưa từng ăn thịt heo nhưng đã từng thấy qua vô số heo chạy khóc không ra nước mắt.
Quả nhiên đi theo nữ chủ nam phụ thì không có chuyện gì là tốt cả, ăn một bữa cơm cũng có thể gặp được biến thái.
Người đàn ông vừa lòng mà “A” một tiếng, gục đầu xuống, làm như đang trầm mê bên trong hơi thở ấm nóng của cô, nhưng động tác trong tay một chút cũng không thả lỏng..
Cố Cẩm ngừng thở, không khí cũng bắt đầu trở nên mong manh, sợ chỉ cần có một chút tiếng động, liền kích thích đến vị quỷ đói háo sắc này!
Vào lúc Cố Cẩm đang nghi ngờ bản thân có thể sẽ hít thở không thông mà chết không, thì một hơi thở ấm áp như lưỡi rắn dán ở bên tai cô, hà hơi thổi một cái.
Da gà Cố Cẩm liền nổi dựng lên.
Hắn dùng giọng khàn khàn hỏi: “Nói, cô là ai? Ai bảo cô tiến vào?”
Cảm nhận được sức lực ở bên eo, Cố Cẩm hoàn toàn có lý do để tin tưởng, người này có thể bóp chết cô đơn giản giống như bóp chết một con kiến. Cô thức thời liền không giãy giụa nữa, đôi mắt chuyển động, miệng “Ưm...” một tiếng, ý bảo đối phương buông tay ra.
Người đàn ông hẳn là rất tự tin với sức mạnh áp đảo của mình, hắn cơ hồ không một chút do dự liền buông bàn tay che miệng cô ra.