Xuyên Thành Ca Nhi Nhà Nông

Chương 3




Gà gáy ba tiếng, Trần Nguyên Thu liền tỉnh, lúc này ngoài cửa sổ trời mới tờ mờ sáng.

“A Cha, ta đi vào núi xem lồng.” Súc miệng rửa mặt không rảnh tay.

Trần A cha vội nói theo: “Nhớ gọi nhị ca ngươi.”

“Đã biết.”

“Đứa nhỏ này vì nói cà lâm, tính tình cũng nôn nóng theo.”

Trần A phụ chậm rì rì nói tiếp: “Lúc đầu rất lười.”

“Ai lại nói như vậy.” Trần a cha không tán đồng: “Nhà chúng ta mấy đứa con, so với mấy người trong thôn còn tốt hơn.”

Trần a phụ hừ một tiếng không nói gì, mặt mày lại ôn hòa nhàn nhạt ý cười.

“Ta thấy Bình ca nhi tay nghề càng ngày càng tốt, so với mấy đầu bếp trong tửu lâu còn tốt hơn, sắp đến ngày hộp chợ, có nên kêu Bình ca nhi đem mắm tôm, với tương móng heo đến chợ, kiếm tiền chỉ là thứ yếu, chủ yếu là cho mọi người biết, ưu điểm của Bình ca nhi nhà chúng ta, để có người còn để ý?” Trần A cha nhỏ giọng nói, sợ lớn tiếng, con thứ ba nghe được, khó lắm nó mới tốt lên được chút.

“Ta cảm thấy bình thường.” Trần a phụ chậm rãi nói: “Ngươi nói cùng Bình ca nhi, nếu thật sự có người trong lòng, nếu không sinh được con, nhà chúng ta con nít cũng nhiều, cháu trai cháu gái tùy tiện nhận nuôi. Con chúng ta đều tốt tính, nể tình huynh đệ, chuyện này không thành vấn đề.”

Trần Nguyên Thu lúc đi vui tươi hớn hở, khi trở về, khóe miệng đều khoét tới mang tai, hắn mừng rỡ, vừa đi vừa nhảy chân sáo, tính tình vẫn còm con nít.

“A phụ a cha, các ngươi mau xem, rất nhiều cá nhỏ với tôm, trong núi ít người thả lồng, thỉnh thoảng thả mấy lồng xuống, thu hoạch cũng nhiều lắm.”

Trần a cha đứng dậy đi xem: “Này, chắc cũng được vài cân đi, để ta đi đem cá nhỏ với tôm tách ra.”

“Cũng cỡ năm sáu cân, chúng ta thả chín cái lồng, ta cùng nhị ca lại thả mấy cái vào núi sâu, thu hoạch ngày mai chắc cũng không tồi.”

Thấy con trai nhỏ vui mừng, Trần a cha đều không đành lòng nói thẳng: “Mắm tôm, chúng ta không thể ăn nhiều, để giành đến ngày họp chợ.”

“Kiếm tiền nha?” Trần Nguyên Thu trợn tròn mắt: “Vậy, vậy, để lại một nữa?” Hắn cũng biết, tam ca sinh bệnh, trong nhà không còn tiền tích góp, trước mắt sợ là càng thiếu đi.

“Đến lúc đó xem, có bao nhiêu liền ăn bấy nhiêu.”

Trần a phụ nói: “Không đi mua móng heo? Chậm, không còn bốn cái móng heo cho ngươi.”

“Đúng đúng đúng, thiếu chút nữa liền quên.”

“Từ từ.” Trần a cha chạy nhanh lấy tiền: “Đem theo tiền, mua thêm ba cân thịt ba chỉ, lâu rồi nhà ta không ăn thịt.”

Trần Nguyên Thu mới đi không bao lâu, Trần Nguyên Đông lại đến, trong tay cầm theo hai cái móng heo, hơn một cân thịt ba chỉ.

“Này là sao?.”

“Quế Hương nói Bình ca nhi nấu móng heo ăn quá ngon.”

Trần a cha mới không tin mấy lời này: “Thịt ba chỉ ngươi đem về đi.”

“Ta lấy về, Quế Hương lại mắng ta.” Trần Nguyên Đông cười cười đem thịt cùng móng heo để vào bếp.

“Nói với tức phụ ngươi, trưa lại đây ăn cơm.” Trần a cha không có biện pháp với đứa con thứ hai, lại cười nói: “Thằng út mới chạy đến chỗ nhà Tam đại gia, muốn mua về bốn cái móng heo, một lát về mà thấy là vui đến khóc cho coi.”

“Nó đi vào núi rồi, ta cũng có nghe nó nói, ta cố ý không nói cho hắn biết.”

Nghịch ngợm, Trần a cha khóe miệng không ngậm được ý cười, tình cảm huynh đệ rất tốt, cha mẹ thấy cũng vui mừng.

Trần Ngọc Bình rời giường, bước vào bếp.

Trên bếp để đầy đổ, còn có bốn cái móng heo, hai cân thịt ba chỉ, một chậu cá nhỏ, một chậu nhỏ trứng tôm, còn có cả xương ống.

“Đây đều là ngày hôm qua đặt lồng?”

“Đúng vậy, trong nhà đặt năm cái, còn có nhị ca ngươi bốn cái, đều ở chỗ này.”

“Trong núi cá nhỏ cùng tôm rất nhiều.” Trần Ngọc Bình hai mắt tỏa sáng. Thủy sản thuần thiên nhiên, món ngon mỹ vị nha!

Thừa dịp trong nhà không có việc gì, chỉ có hai cha con, Trần a cha ôn ôn hòa hòa mở miệng: “Bình ca nhi, sắp đến ngày họp chợ, ngươi làm mắm tôm với móng heo rất ngon, ta nghĩ, chúng ta đem theo bán như thế nào?”

“Tốt” Trần Ngọc Bình thuận miệng đáp lời: “Chính là móng heo không nhiều, khả năng đến trấn trên chỉ bán được mấy người.”

“Chúng ta lên trấn trên trước một ngày, đem mắm tôm quảng bá trước, nếu ai muốn ăn, chúng ta lại làm.” Trần a cha không nghĩ đến phản ứng của con thứ ba nhanh nhẹn như vậy, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.

Nguyên Thu nếu biết việc này, tám phần là khóc nhè. Trần Ngọc Bình nghĩ, rất không tốt tính cười: “A cha, trước tiên không cần, chúng ta tự mình làm tự mình ăn. Ta xem mắm tôm, họp chợ cũng không đem được nhiều.” Một vại ăn một vại bán, số lượng quá ít, bán không được mấy vại, vẫn là bán cùng màn thầu đáng tin hơn, mắm tôm màn thầu có thể ăn thử, giá cả cũng không đắt, càng dễ bán.

Cậu nói ra suy nghĩ của mình, Trần a cha cảm thấy có lý.

Hai cân thịt cũng không nhiều, nấu thit kho tàu có chút ít, một người ăn không được mấy miếng, Trần Ngọc Bình cân nhắc lại một nữa hầm, một nửa chưng cải khô, vừa thơm lại vừa ngon.

Nay giờ còn sớm, có rất nhiều thời gian, xương ống cũng hầm lâu, hầm đến gần được mới bỏ hai củ cải khô vào, sau đó xào thêm rau xanh, giờ ngọ liền ăn cơm.

Bốn cái móng heo, ba cái làm tương móng heo, dư lại nấu món mómg heo hầm đậu nành.

Nghe nói món này ăn có sữa, Trần Ngọc Bình không biết thật hay giả, cậu chỉ là nghe không ít người nói qua, nhị tẩu đang trong lúc cho con bú, hầm một nồi ăn cũng tốt.

Cơm chiều đã nấu xong, một nhà ba người Trần Nguyên Đông hết cọ cơm trưa chẳng lẹ cọ thêm cơm chiều, chẳng qua là lời tam đệ nói, cố ý hầm móng heo, muiosn cả nhà họ ở lại ăn cơm.

Trên đường trở về, Liễu Quế Hương nói với trượng phu: “Tam đệ có tay nghề, đúbg là càng nhày càng tốt. Tam đệ lớn lên lại đẹp, tính tình cũng không thua kém ai……” Nói nói, giọng hơi nhỏ, trong lòng đáng tiếc. “Ta thấy sau khi tam đệ bị bệnh, làm như nghĩ thông suốt chút, rộng rãi hơn rồi.”

“Tam đệ ban đầu tính tình cũng rất hoạt bát, nhưng sau khi lớn lên…… Chậm rãi trở nên ít nói.”

“Nó bây giờ khá tốt, chỉ chờ duyên đến, tam đệ chúng ta cũng đâu thua kém ai, khó mà kiếm được, a cha nói, ngày họp chợ dfi cùng tam đệ đem mắm tôm cùng móng heo, Tam đệ tay nghề lại tốt, không chừng lại có tin tức tốt.”

“Ngươi là nhị tẩu cũng chỉ có thể để tâm.”

Hai vợ chồng Trần Nguyên Đông nói việc này, Trần a phụ cùng Trần a cha nằm ở trên giường cũng đang nói việc này, một chút manh mối đều nghĩ không ra, ngẫm lại Bình ca nhi tay nghề tốt, nấu ăn lại ngon, mùi vị đi vào lòng người.

Chuyện tốt đó là, nói như thế nào Bình ca nhi cũng là một đứa con hiếu thảo.

Đảo mắt liền đến ngày họp chợ.

- -----------*****------------------------

Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.