Xuyên Thành Cẩm Lý Tiểu Phu Lang

Chương 108




Chuyển ngữ: Mèo Ú

Chỉnh sửa: Sunny

.

Đoàn người Quý gia tiến vào Cố phủ.

Cố phủ hôm nay náo nhiệt vô cùng, ngoài sân bày một dãy bàn dài, khắp nơi đều là người đứng hàn huyên. Cố Trường Châu mặc bộ trường bào bằng lụa, một thân quý khí, lần đầu tiên đứng trong đình đón khách.

Quý lão gia và Cố Trường Châu là chỗ quen biết, chẳng mấy chốc hai người đã đứng ở hành lang trò chuyện. Quý Tri Phi xưa nay không thích kiểu hàn huyên này, một mình đứng chờ trong sân.

"Thiếu gia, người vừa gặp ở cửa hình như chính là Chiêu Ly tiên sinh?" Một tên gia đinh bước đến trước mặt Quý Tri Phi, thấp giọng nói.

"Đúng vậy." Quý Tri Phi lãnh đạm đáp.

Gia đinh hỏi: "Vậy người đứng cạnh y chẳng phải là vị tiên sinh dạy học tại Cố gia, Tiểu tam nguyên Tần Chiêu hay sao?"

"Hơn phân nửa là thế." Quý Tri Phi khẽ "hừ" một tiếng, "Ta còn tưởng là nhân vật nào, hôm nay gặp mặt hóa ra cũng chỉ có vậy."

Sau khi biết Cảnh Lê quen Cố Hoành, Quý Tri Phi đã nhanh chóng tra rõ thân phận của Cảnh Lê.

Phu lang của tiên sinh dạy học tại Cố gia.

Cái thân phận này khiến Quý Tri Phi hơi bất ngờ.

Tuy có vài phần kinh ngạc nhưng cũng không thấy kỳ quái. Ai chẳng biết hiện giờ người Cố Hoành kính trọng nhất ngoài cha mẹ hắn ra chỉ có Tần tiên sinh, người đã dạy hắn đọc sách, bởi vậy việc hắn ra mặt vì phu lang của người kia là chuyện hết sức bình thường.

Có điều... Cái thân phận này quả thực kém xa so với suy đoán trước đó của Quý Tri Phi.

Quý Tri Phi cười nhạo một tiếng: "Phu lang của một tiên sinh dạy học nho nhỏ mà đòi học thói cáo mượn oai hùm..."

"Vậy có cần... dạy dỗ một chút không?" Gia đinh thấp giọng ám chỉ.

Quý Tri Phi nghe ra ngụ ý trong đó, lạnh lùng cười: "Chớ có làm bừa. Hôm nay là yến tiệc nhà họ Cố, chúng ta tới để chúc mừng, sao có thể làm ra hành động thất thố được?"

Gia đinh lại nói: "Nhưng trước đó Tần Chiêu kia đến phủ nha báo quan, yêu cầu tra rõ bản án của ông chủ Thường một lần nữa, việc này quá nửa là ý của phu lang hắn?"

"Thế mà cũng phải hỏi?"

Còn đang nói chuyện đã thấy vị tiên sinh dạy học của Cố gia nắm tay phu lang bước vào.

Quý Tri Phi nhìn hai bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người, hơi nheo mắt: "Hắn cho rằng như vậy đã có thể bắt được nhược điểm của ta hay sao, đúng là coi thường ta quá rồi!"

Thường lão nhị thực sự không phải do ông chủ Thường giết mà là chết dưới mưu kế của Quý Tri Phi.

Người của gã thuê sát thủ ở chợ đen giết người vứt xác, giá họa cho Thường lão bản, một loạt hành động sạch sẽ lưu loát, sau khi xong việc sát thủ đã rời khỏi phủ thành theo kế hoạch của Quý Tri Phi, tuyệt đối không để lại bất kỳ sơ hở nào. Quan phủ có tra cách nào cũng không tra tới chỗ gã được.

Vốn dĩ Quý Tri Phi cũng không muốn làm ầm ĩ mọi chuyện tới mức này.

Ngay từ đầu mục đích của gã chỉ có tờ khế đất kia thôi.

Gã dụ Thường lão nhị thế chấp tiệm sách cho mình, thuận lợi thu được khế đất vào tay, đáng lẽ chuyện đã kết thúc ở đấy, ai ngờ đột nhiên nhảy ra một Chiêu Ly tiên sinh, còn mời cả Cố Hoành ra mặt, khiến gã gặp khó trước mặt mọi người.

Nếu cứ thế trả khế đất về, sau này gã làm sao có thể ngẩng cao đầu ở phủ thành được nữa?

Tuyệt đối không thể trả lại khế đất!

Muốn vậy thì chỉ có cách ra tay trên người ông chủ Thường.

Lúc này Quý Tri Phi lập tức nghĩ tới Thường lão nhị đã bị gã giấu đi.

Thế nhưng gã không ngờ Chiêu Ly tiên sinh thoạt nhìn nhu nhược lại có dũng khí như thế, dám tới quan phủ yêu cầu tra rõ bản án này một lần nữa.

Quý Tri Phi không lo việc mình làm bị người ta phát hiện, nhưng hành động kia đích thực là một sự khiêu khích đối với gã.

Nghĩ tới đây, khóe miệng Quý Tri Phi xuất hiện ý cười vi diệu: "Có điều ngươi nói đúng, nếu cứ buông tha y như vậy thì quá dễ dàng rồi!"

"Thiếu... Thiếu gia..."

Quý Tri Phi không để ý tới tên gia đinh, nghênh ngang bước về phía Tần Chiêu và Cảnh Lê.

Gã đứng chắn trước mặt Tần Chiêu, cười nói: "Đây không phải là Tần tiên sinh, Tiểu tam nguyên năm vừa rồi hay sao?"

Giọng nói của gã không lớn không nhỏ, lập tức thu hút sự chú ý của không ít người.

Những người được mời đến hôm nay đến đều là người có uy tín và danh dự tại phủ thành, ít nhiều đều có giao tình với Cố gia. Ai cũng biết Tần Chiêu là tiên sinh dạy học của Cố Hoành, là đại công thần giúp Cố Hoành đỗ kỳ thi Huyện ngay năm đầu tiên, nhưng bởi vị Tiểu tam nguyên này bệnh tật ốm yếu, hiếm khi xuất đầu lộ diện nên chẳng mấy ai từng gặp hắn.

Nhất thời rất nhiều người quay lại nhìn, muốn biết vị Tần Chiêu tiên sinh trong truyền thuyết là nhân vật như thế nào.

Chỉ thấy người bị Quý Tri Phi chặn đường kia khẽ gật đầu, dùng ngữ khí nhàn nhạt mà hỏi: "Ngươi là ai?"

Không có chút kinh ngạc nào, dường như không hề đặt người trước mặt vào trong mắt.

Ánh mắt những người ở đây trở nên đầy hứng thú.

Quý lão gia là người làm việc sấm rền gió cuốn, thủ đoạn kinh thương dày dạn, rất được Cố Trường Châu coi trọng, ở phủ thành cũng có chút danh tiếng.

Thế nhưng nhi tử duy nhất của ông ta lại không được như vậy.

Quý Tri Phi hành xử huênh hoang ương ngạnh, rất nhiều người âm thầm chán ghét gã, bởi vậy mới vui mừng chờ xem Quý thiếu gia bị xấu mặt.

Thần thái của Tần Chiêu tự nhiên, không nhìn ra có phải cố ý hay không. Quý Tri Phi đánh giá hắn một lát, miễn cưỡng nuốt xuống cơn giận trong lòng, cười nói: "Tại hạ họ Quý, chính là Quý gia của phường tơ lụa Giang Lăng, không biết Tần tiên sinh đã từng nghe tới chưa?"

Tần Chiêu "ồ" một tiếng, thản nhiên gật đầu: "Hân hạnh được gặp."

Quý Tri Phi: "..."

Cảnh Lê cúi đầu, suýt nữa không nhịn cười nổi, dùng sức siết chặt ngón tay Tần Chiêu.

Bị người kia quay sang liếc một cái.

Quý Tri Phi sao có thể không nhận ra người kia đang cố ý, thế nhưng gã không vội vạch trần, chỉ cười bảo: "Cũng khó trách, Tần tiên sinh không hay ra ngoài, về sau qua lại nhiều tự khắc trở nên quen thuộc."

Không đợi Tần Chiêu trả lời, Quý Tri Phi đã nhìn thẳng vào Cảnh Lê: "Có điều, mấy hôm trước Tần phu nhân vừa mới vui chơi cùng tại hạ ở sòng bạc, chẳng lẽ y chưa nói cho Tần tiên sinh biết sao?"

Ánh mắt Tần Chiêu trầm xuống.

Quý Tri Phi thấy vậy, ý cười trong mắt càng sâu: "Tần phu nhân quả thật là chân nhân bất lộ tướng*, khiến tại hạ thua thảm trên bàn cược, xem ra ngày thường học hỏi được không ít."

*Chân nhân bất lộ tướng: Người giỏi giang thông minh, không để lộ tài năng của mình ra bên ngoài.

Lúc mới nghe gã nói lời này, Cảnh Lê chưa nhận ra thâm ý trong đó, cho tới khi phát hiện càng lúc càng có nhiều ánh mắt đánh giá hướng về phía mình, cậu mới nhận ra điểm bất thường.

Theo suy nghĩ của Cảnh Lê thì ra ngoài chơi một chút không phải chuyện gì lớn, sau ngày hôm đó cậu còn không thèm để chuyện này trong lòng.

Nhưng cậu đã quên mất hiện giờ cậu đang sống ở một thời đại đặc thù.

Trong mắt người ngoài cậu chỉ là một song nhi, thân là phu lang lại dám lừa gạt trượng phu, ra vào một nơi như sòng bạc cùng nam nhân khác, loại chuyện này nếu truyền ra ngoài chắc chắn sẽ nhận lấy vô số chỉ trích.

Nếu tình hình trở nên nghiêm trọng hơn, thậm chí còn ảnh hưởng tới thanh danh của Tần Chiêu tại phủ thành.

Cảnh Lê nhất thời không biết nên đáp trả thế nào.

Cậu có thể cảm nhận được người khác đang nhìn mình bằng những ánh mắt tràn đầy kinh ngạc, chế nhạo và khinh thường.

Đây hẳn là lần đầu tiên Cảnh Lê trực tiếp đối mặt với sự ác nghiệt mà thời đại này dành cho song nhi, so với những gì nghe A Dịch kể lại, loại tự mình trải nghiệm này càng khiến cậu lạnh gáy.

Cảnh Lê cảm thấy vô cùng bất ổn, dường như Tần Chiêu đã nhận ra điều này, bèn nhẹ nhàng nhéo tay cậu.

Sau đó, Cảnh Lê nghe thấy Tần Chiêu nhẹ nhàng cười đáp: "Đa tạ khích lệ, ta dạy đó."

Biểu tình của Quý Tri Phi trở nên cứng ngắc.

Những gì gã nói hiển nhiên là muốn bôi nhọ thanh danh của Cảnh Lê.

Ban đầu gã có chút hứng thú với thiếu niên dáng vẻ xinh đẹp này, nhưng bây giờ, sau mấy lần bị người nọ khiêu khích và mạo phạm, gã thực sự muốn dạy dỗ y một phen.

Gã chỉ không ngờ vị Tần tiên sinh này vì bênh vực người của hắn mà không tiếc hy sinh danh dự của bản thân.

Thanh niên trước mắt văn nhược tuấn mỹ, sắc mặt không tốt lắm, để lộ dáng vẻ suy yếu của người bệnh nặng mới khỏi.

Nhưng một người như vậy lại không hề rơi vào thế yếu khi đứng trước mặt gã, thậm chí Quý Tri Phi còn cảm thấy khí thế của gã bị người này đè ép.

Khó trách có thể khiến Chiêu Ly tiên sinh chung tình.

Quý Tri Phi khẽ nghiến răng, thậm chí không nhận ra bản thân có chút thất thố: "Ta còn tưởng tiên sinh chuyên đọc sách thánh hiền, sẽ tránh xa nơi thị phi, không ngờ... Tiên sinh quả nhiên không giống người thường."

"Lời này sai rồi." Tần Chiêu nói, "Đánh bạc là trò chơi sinh ra từ sự hứng khởi của hoàng gia, sau đó lưu truyền đến dân gian. Bây giờ vương công quý tộc ở kinh thành vẫn coi đánh bạc làm vui, chẳng lẽ Quý công tử cho rằng tất cả bọn họ đều không phân rõ thị phi?"

"Ngươi..."

"Tần tiên sinh, hai người cuối cùng cũng tới!" Một tiếng gọi đúng lúc đánh gãy lời Quý Tri Phi. Cố Hoành nhanh chóng đi đến từ nơi cách đó không xa, nói với Tần Chiêu: "Ta chờ hai người đã lâu, đừng đứng ngoài sân hứng gió nữa, mau vào trong cùng ta."

Cố Hoành tới đúng lúc, dù bị cắt ngang nhưng Quý Tri Phi cũng không muốn tiếp tục dây dưa.

Huống chi tiếng gọi của Cố Hoành mười phần rõ ràng, Cố Trường Châu vốn đang cùng bằng hữu nói chuyện phiếm ở hành lang rốt cuộc cũng phát hiện Tần Chiêu đã đến, vội vàng tìm cớ cáo từ, bước tới đón tiếp hắn.

"Tần tiên sinh đến rồi." Cố Trường Châu nói, "Tiên sinh thân thể chưa khỏe hẳn, mau vào trong phòng ngồi đi."

Biểu tình của Quý Tri Phi trở nên sa sầm.

Lần này Cố gia mời rất nhiều người tới yến hội, tiệc rượu đơn giản được tổ chức ngay trong sân, tại chính sảnh chỉ bày duy nhất một bàn dành cho thượng khách.

Ngay Quý gia cũng chưa có tư cách ngồi ở cái bàn này.

Họ Tần kia dựa vào cái gì chứ?

Ánh mắt của Quý Tri Phi trở nên âm trầm, thế nhưng gã không dám hành động lỗ mãng trước mặt Cố lão gia, đành trơ mắt nhìn Tần Chiêu được Cố lão gia đích thân đưa vào chính sảnh.

Trong chính sảnh đã ngồi vài người.

Ngoài Cố phu nhân còn có Tri phủ Giang Lăng và phu nhân của ông ta.

Hai vị phu nhân đang vui vẻ trò chuyện với nhau, chỉ có Tri phủ vừa thấy Tần Chiêu bước vào thì sắc mặt đã lập tức trở nên khó coi.

Tần Chiêu như không hề nhận ra, hành lễ với Tri phủ: "Bái kiến Tri phủ đại nhân!"

Tri phủ tức giận "ừ" một tiếng.

"Được rồi, Nhạc huynh đừng giận dỗi nữa." Cố Trường Châu vội hòa giải, "Hôm nay là gia yến, không có Tri phủ lão gia nào cả, mọi người đều ngồi xuống đi."

Tần Chiêu kéo Cảnh Lê ngồi xuống.

Cố Trường Châu tìm cớ dời sự chú ý của Tri phủ đại nhân sang hướng khác, Cảnh Lê nhân cơ hội khẽ hỏi Cố Hoành ngồi bên cạnh: "Tri phủ đại nhân làm sao vậy?"

"Không phải mấy hôm trước Tần tiên sinh đi đánh trống kêu oan sao? Tri phủ đại nhân lần nữa phái người kiểm tra nơi vứt xác và tiệm sách Tĩnh An, kết quả thật sự phát hiện vài điểm đáng ngờ." Cố Hoành thấp giọng đáp, "Tìm được điểm đáng ngờ nhưng lại không bắt được phạm nhân, nghe nói nha môn đã vài ngày không hề ngưng nghỉ, tóc của Tri phủ đại nhân cũng đã rụng không ít."

Cảnh Lê chớp chớp mắt: "Đó không phải việc ông ta nên làm hay sao?"

"Nói thì nói vậy." Cố Hoành liếc sang bên kia, giọng đầy hậm hực, "Nhưng Tri phủ đại nhân tự nhận bản thân chưa bao giờ phán án sai, vậy mà lần này nếu không nhờ Tần tiên sinh ra mặt thì lão đã oan uổng một người tốt, hai ngày nay chính là đang xấu hổ đó."

"... Người đến tuổi trung niên ý mà, ưa thể diện..."

Vừa dứt lời thì Cảnh Lê đã bị Tần Chiêu gõ nhẹ lên đầu: "Phải thận trọng từ lời nói tới việc làm."

Cố Hoành hoảng hồn, vội vàng ngậm miệng.

.

Một bữa tiệc khiến cả khách lẫn chủ đều vui.

Các món ăn mỹ vị lập tức khiến Cảnh Lê quên hết những chuyện vừa xảy ra, Cố phu nhân thấy cậu đặc biệt thích ăn loại bánh hạch đào mềm nên đã cố ý dặn nhà bếp làm thêm một phần để cậu mang về.

Cảnh Lê xoa cái bụng căng tròn, cầm theo gói bánh hạch đào mềm, một mình rời khỏi Cố phủ.

Xe ngựa của Cố phủ đã chờ ở trước cửa.

Tiệc đã tan được một lúc, đường phố trước cửa Cố gia vắng bóng người, xe ngựa của các nhà khác đều đã rời đi, chỉ còn lại vài chiếc đang chờ chủ nhân.

Cách đó không xa là nơi xe ngựa của Quý phủ đang đỗ.

Cảnh Lê nhìn thoáng qua bên đó, hơi buồn bực.

Không phải Quý Tri Phi vẫn chưa đi đấy chứ?

"Tần phu nhân, cẩn thận." Gia đinh Cố phủ đỡ Cảnh Lê lên xe ngựa, hỏi: "Tần tiên sinh vẫn chưa ra sao?"

Cảnh Lê đáp: "Hắn nói muốn cùng Cố lão gia thương lượng chút việc, chờ thêm một lúc đi."

Việc Tần Chiêu muốn bàn với Cố lão gia hơn phân nửa chính là việc học tập sau này của Cố Hoành.

Chuyện này Tần Chiêu đã nói qua với Cảnh Lê.

Theo ý của hắn, lần này Cố Hoành vượt qua kỳ thi Huyện không thể thiếu công lao của Tần Chiêu, đã đến lúc tăng tiền học phí.

Sau khi Cố Hoành thi đỗ, mấy ngày nay có không ít học sinh đến cửa xin bái Tần Chiêu làm thầy.

Giá trị của hắn khác hẳn lúc xưa rồi nha.

Nhưng mà... Hôm nay nói tới chuyện đó có phải rất không phù hợp không?

Cảnh Lê lại cảm thấy bất an trong lòng.

Hôm nay Cố phủ tổ chức tiệc mừng, tâm trạng của Cố lão gia quả thực không tồi, nếu Tần Chiêu nhắc tới những việc kia ngay thời điểm mấu chốt này sẽ làm giảm sự vui vẻ của người ta và chuốc lấy nghi ngờ.

Liệu Cố lão gia có mất hứng không?

Cảnh Lê vén màn xe lên, nhìn vào Cố phủ đèn đuốc sáng trưng, nơm nớp lo nghĩ.

Xe ngựa Cố phủ bố trí cho bọn họ tinh xảo hơn xe ngựa bình thường rất nhiều, bên trong trải một lớp thảm nhung thật dày, còn đốt cả lò sưởi, vừa ấm áp vừa thoải mái.

Cảnh Lê xoa xoa mắt, chưa được một lát đã dựa vào góc xe, mơ màng buồn ngủ.

.

Khách khứa đã rời Cố phủ gần hết, Quý Tri Phi lại bị đưa tới một nơi ở sâu trong phủ.

"Đây là hướng đi tới thư phòng của Cố lão gia đây mà." Quý Tri Phi hỏi: "Cố lão gia tìm ta có chuyện gì?"

Gia đinh trả lời: "Tiểu nhân không biết."

Quý Tri Phi hừ lạnh một tiếng.

Một nén hương trước gã đang cùng phụ thân chuẩn bị cáo từ rời đi, không ngờ đối phương lại không để họ đi mà bắt họ ở tiền viện chờ một lúc lâu.

Bây giờ còn tỏ ra thần bí, không chịu nói muốn đưa gã tới chỗ nào.

Chẳng lẽ Cố lão gia cũng định lên tiếng thay cái vị Tần tiên sinh kia?

Suy nghĩ này chỉ vừa xuất hiện đã lập tức bị Quý Tri Phi quẳng ra khỏi đầu.

Làm gì có chuyện như vậy!

Cố Hoành có thể vì cảm kích Tần Chiêu mà hành động theo cảm tính, nhưng Cố Trường Châu là ai chứ? Ông ta nắm giữ xưởng dệt Giang Lăng, quản việc hoàng thương, khắp cõi Giang Lăng ngay cả Tri phủ cũng không dám động tới ông ta.

Loại người này có thể vì một thư sinh nghèo kiết hủ lậu mà ra mặt hay sao?

Nghĩ thế nào cũng thấy là không thể.

Nhưng nếu không phải vì chuyện này, sao Cố lão gia lại muốn gặp riêng gã?

Quý Tri Phi nghĩ mãi không ra, nhưng gã không còn cơ hội suy đoán nữa, bởi gia đinh đã dừng bước.

Gia đinh gõ cửa thư phòng, nói: "Lão gia, Quý công tử đã tới."

Bên trong cánh cửa truyền ra câu trả lời: "Vào đi."

Gia đinh mở cửa, lập tức cúi đầu, nghiêng người tránh sang một bên, thậm chí không dám liếc mắt nhìn vào trong.

Quý Tri Phi càng lúc càng thấy đáng ngờ, nhấc chân bước vào.

Thư phòng bố trí rất đơn giản, chia làm hai gian trong ngoài, không khí tràn ngập hương trà nhàn nhạt, gian ngoài không một bóng người.

Quý Tri Phi vén màn che, trước tiên nhìn thấy một giá sách được sắp xếp chỉnh tề nằm đối diện cửa phòng, sau đó mới thấy nam nhân ngồi phía sau bàn.

Tần Chiêu vừa lật sang một trang sách mới, Cố Trường Châu đứng bên cạnh rót cho hắn một ly trà.

Quý Tri Phi còn chưa kịp nhận ra thâm ý ẩn chứa trong động tác kia, thế nhưng đáy lòng đã tự động dâng lên một cơn lạnh lẽo.

Tần Chiêu bưng chén trà được đặt trong tầm tay lên, thong thả nhấp một ngụm, sau đó mới ngẩng đầu, nói: "Quý công tử, là ta muốn gặp ngươi."