Xuyên Thành Cẩm Lý Tiểu Phu Lang

Chương 17




Tần Chiêu đến nhà Lý Đại Lực lấy một ít bao rau các loại rồi trở về nhà.

Cá chép nhỏ đợi ở nhà buồn chán, đã sớm ngủ lăn quay. Thân cá nhỏ bé lơ lửng trong nước, đuôi thình thoảng lại vẫy nhẹ, tạo nên những gợn sóng nhẹ trên mặt nước.

Tần Chiêu thả nhẹ bước chân, ngồi xuống cạnh bàn.

Lúc mới đầu khi cứu cá nhỏ về, Tần Chiêu tính chờ nó khỏe lại rồi sẽ thả nó về với tự nhiên. Nhưng sau khi phát hiện cá nhỏ có thể nghe hiểu lời hắn, cũng không có ý muốn rời đi thì hắn đã không còn ý định đó nữa.

Con người một khi cô đơn quá lâu thì sẽ luôn hy vọng có người bầu bạn.

Kể cả đó chỉ là một con cá.

Tần Chiêu tin rằng vạn vật đều có linh tính, nhưng hắn không tin có thần ma quỷ quái.

Cũng giống như những nhà thợ săn thích nuôi chó, những hộ giàu có trong thành thích nuôi vẹt, một số động vật có thể có linh tính, có thể nghe hiểu và giao tiếp cùng con người, đó cũng không phải là chuyện hiếm lạ gì.

Suy nghĩ của hắn về cá nhỏ cũng như vậy.

Bởi thế nên mấy ngày sống chung vừa qua hắn chỉ nghĩ rằng nó có linh tính, không hề liên tưởng đến mấy chuyện thần yêu quỷ quái.

Nhưng chuyện xảy ra đêm qua không khỏi làm hắn suy nghĩ theo hướng này.

Nếu như có thêm bằng chứng…

Tần Chiêu lướt tìm một lượt trong phòng, ánh mắt dừng trên áo tơi và nón tre bên cạnh tủ.

Vì lý do thân thể, Tần Chiêu rất ít khi ra ngoài vào những ngày mưa, cho nên áo tơi cùng nón tre hắn cũng mới chỉ dùng vài lần.

Mà tối qua vì đi quá vội nên sơ ý quên mang theo.

Áo tơi vẫn đặt ở chỗ cũ, bề mặt khô ráo, không tìm ra chút manh mối nào.

Tần Chiêu bước tới, đầu ngón tay quệt nhẹ lên bề mặt.

Ánh mắt khẽ động.

Suy ngẫm một lúc, hắn bước đến gần chậu gỗ để đầy quần áo chưa giặt, lấy bộ quần áo ướt đẫm bên trong ra.

Tần Chiêu mở quần áo, tìm kiếm từng li từng tí, cuối cùng cũng tìm được thứ hắn muốn tìm.

— Một cọng rơm khô nho nhỏ.

Chất liệu giống hệt với sợi rơm trên áo tơi.

Tất cả mọi nghi vấn trong nháy mắt được giải đáp, tảng đá đè nặng trong lòng Tần Chiêu cũng lăn đi.

Thiếu niên hắn trông thấy trong lúc nửa tỉnh nửa mê, bộ quần áo bị cá nhỏ giấu đi, cùng với áo tơi lâu rồi không dùng nhưng mặt ngoài lại không dính tí bụi nào.

Lúc này mọi câu trả lời cho những vấn đề trên đã được tìm thấy.

Kỳ lạ ở chỗ, sau khi đoán ra chân tướng, trong lòng Tần Chiêu lại không hề cảm thấy kinh ngạc hay sợ hãi.

Nhiều hơn là… cảm thấy rất thú vị.

Có vẻ như trời xui đất khiến thế nào mà hắn đã cứu về một tiểu yêu quái.

Sau lưng có tiếng sóng nước, Tần Chiêu quay đầu lại, cá chép nhỏ quẫy đuôi bơi đến bên cạnh thùng.

Cậu nhìn Tần Chiêu chằm chằm, ánh mắt rơi vào bộ quần áo trên tay hắn, cơ thể căng thẳng lên rõ ràng.

Tần Chiêu chú ý đến phản ứng này, thản nhiên bỏ quần áo xuống, đi đến trước bàn: “Tỉnh rồi à, đúng lúc ta định đi ra suối giặt quần áo.”

Chỉ là chuẩn bị giặt quần áo?

Cảnh Lê nhìn hắn nửa tin nửa ngờ, thấy đối phương không có biểu hiện gì đáng nghi mới yên tâm.

Cậu vẫy vẫy đuôi văng bọt nước lên.

Tần Chiêu hiểu ý, hỏi: “Ngươi muống cùng đi?”

Cảnh Lê gật đầu liên tục.

Cậu không muốn ở nhà đợi chút nào hết, chán muốn chết.

Tần Chiêu im lặng.

Mang ta đi cùng đi mà!

Cá chép nhỏ ngoe nguẩy vây, nhìn hắn bằng ánh mắt đáng thương. Thấy người nọ không có phản ứng gì, vung đuôi một cái, vọt lên hôn đầu ngón tay hắn.

Động tác này trước đây không tính là gì, nhưng hôm nay lại cảm giác không giống như xưa.

Tần Chiêu rút tay về, chỉ cảm thấy chỗ bị đối phương chạm qua ngưa ngứa khó chịu, rất không tự nhiên.

Cảnh Lê ngước đầu lên nhìn hắn, hơi hơi nghi hoặc.

Tần Chiêu lại bị sốt à, sao tai đỏ hết lên thế kia.

Ánh nhìn của cá chép nhỏ khiến Tần Chiêu có chút xấu hổ, quay mặt đi chỗ khác nói: “Được rồi, ta đưa ngươi đi cùng.”

Mặt trời vẫn chưa xuống núi, Tần Chiêu một tay ôm chậu quần áo, một tay kia còn cầm theo sọt cá nhỏ, đi đến bờ suối giặt quần áo.

Việc giặt giũ nấu nướng của thôn Lâm Khê đều dùng chung nước từ một con suối, do đó trong thôn có thời gian và địa điểm cố định để giặt giũ, lâu dần, thôn dân đều biết không nên lấy nước nấu ăn vào thời gian giặt giũ.

Tương tự, khi đã đến giờ nấu ăn cũng sẽ có người đi lên phía đầu nguồn nhắc nhở.

Lúc Tần Chiêu đến đã hơi muộn, bên suối chỉ còn ba bốn cô nương.

Giặt giũ trước nay là công việc của phụ nữ, trong thôn nhỏ càng không có quy định phụ nữ không được xuất đầu lộ diện nên mấy cô nương chưa chồng thích nhất kết bạn đến đây, vừa nghịch nước vừa giặt quần áo, vui vẻ náo nhiệt làm xong việc.

Hôm nay cũng như vậy.

Mấy cô nương nọ nhìn thấy Tần Chiêu đến thì đều ngừng chơi đùa, yên tĩnh lại.

Nam nữ cần tránh hiềm nghi, Tần Chiêu không tới gần. Hắn đi ra nơi xa hơn, tìm chỗ nước cạn rồi buông đồ trong tay xuống.

“Nhớ bơi xa xa chút.” Tần Chiêu thả cá chép nhỏ ra khỏi sọt.

Cảnh Lê tất nhiên không muốn bị dính mùi bồ kết, quẫy đuôi bơi ra giữa dòng.

Tần Chiêu thấy cậu đã bơi xa mới lấy ít bột bồ kết, bắt đầu giặt quần áo.

Mấy cô nương vốn sắp giặt đồ xong lại không hẹn mà cùng làm chậm lại, thỉnh thoảng giũ giũ quần áo đã được giặt sạch trong nước, ánh mắt lâu lâu lại nhìn về phía Tần Chiêu.

Lý Đại Lực lúc trước nói không sai, với diện mạo của Tần Chiêu không ai thích mới là lạ.

Lúc Tần Chiêu mới đến thôn, rất nhiều thiếu nữ hữu ý vô tình đi ngang qua trước cửa nhà hắn chỉ để nhìn hắn một cái.

Nhưng chẳng mấy lâu sau thì mọi người đều biết người này mắc chứng bệnh lạ, không rõ lai lịch, còn không làm được việc nặng.

Đối với những người đời đời làm nông như họ mà nói, vai không thể gánh, tay không thể nhấc, cơ bản chẳng khác nào phế vật.

Chưa kể người này còn phải uống thuốc thường xuyên, đây cũng là một khoản chi lớn.

Khi ấy các cô nương trong thôn mới từ bỏ ý định.

Có điều, nếu như ngẫu nhiên gặp phải hắn, nhìn vài lần cho đã mắt cũng chẳng có vấn đề gì.

Tướng mạo tuấn tú thì ai mà chả thích ngắm chớ.

Tần Chiêu đối với mấy ánh nhìn đó đều vờ như không biết, nhưng Cảnh Lê thì không.

Mấy cô nương kia đều đứng ở trên đầu nguồn, cũng không buồn giặt nữa mà chỉ túm tụm lại chỉ trỏ Tần Chiêu mà thì thầm to nhỏ, không biết nói gì mà còn phá lên cười.

Cảnh Lê: “…”

Ánh mắt này cậu còn lạ gì, rõ ràng là có ý với Tần Chiêu.

Trong lòng cá chép nhỏ đột nhiên có chút không vui.

Cậu vẫy đuôi, tức giận bơi đến định đuổi người đi thì vừa lúc nghe thấy một cô nương nói: “Ngươi muốn đi nói chuyện với hắn thì tới mà nói, đẩy ta làm gì?”

Một cô nương khác đỏ bừng mặt, xấu hổ: “Ta muốn đi khi nào? Ta… Rõ ràng là các ngươi muốn!”

Mấy cô nương cười đùa, xô xô đẩy đẩy làm trâm cài tóc của cô nương vừa nói tuột ra rơi xuống nước.

“Trâm cài tóc của ta!” Cô nương kia lo lắng đứng dậy.

Dòng nước ở đây không quá xiết, cũng chỉ cao ngang bắp chân một người đàn ông trưởng thành, thế nhưng đáy suối có nhiều đá ngầm, giẫm phải rất nguy hiểm, đồ rơi xuống cũng không dễ tìm.

Thấy thế, mấy cô nương cũng không đùa nữa mà cùng lội xuống nước tìm kiếm.

Tìm một vòng cũng không tìm thấy.

Cô nương kia lo lắng đến sắp khóc: “Đó là thứ duy nhất mẹ ta để lại cho ta, làm thế nào bây giờ!”

Cảnh Lê nhìn chiếc trâm gỗ nằm cách đó không xa, âm thầm thổi bong bóng: “…”

Cây trâm ở rất gần.

Mấy cô nương ngốc nghếch.

Cậu đành phải bơi đến, ngậm chiếc trâm gỗ nổi lên mặt nước, tiến lại trước mặt người làm mất chiếc trâm.

Cô nương đó lo lắng đến mức bật khóc, nhìn thấy một con cá ngậm chiếc trâm gỗ bơi về phía mình thì ngây ngẩn cả người.

Cá chép nhỏ vẫy đuôi về phía cô, cô cúi xuống dùng hai tay nâng cậu từ dưới nước lên.

“Ngươi… là ngươi giúp ta tìm à?” Cô nương nức nở hỏi.

Cảnh Lê mở miệng, thả chiếc trâm gỗ vào tay cô, dùng đuôi vỗ nhẹ hai lần vào ngón tay đang nâng mình.

Không sai, là ta, không cần cảm ơn, nhân tiện sau này không cần tụ tập ở bên suối nhìn người kia nữa, đã là của ta rồi.

Cảnh Lê nhìn cô nương, trong lòng nghiêm túc nói.

Cô nương nọ đương nhiên không thể hiểu được lời của cậu.

Cô nương đứng bên cạnh cầm lấy chiếc trâm gỗ trong tay nói: “Đúng là cái trâm gỗ ngươi đánh rơi này, con cá này thần kỳ quá đi!”

“Mà trông cũng đáng yêu nữa, cho ta sờ chút được không?” Một cô nương khác nói.

“Ta trước, ta trước, thật muốn mang nó về nhà nuôi.”

“Ta cũng muốn, hay là chúng ta lén mang nó về nhà đi!”

Mấy cô nương lần lượt vây lại, cá chép nhỏ rụt người ra phía sau, cuộn đuôi lại.

Này… này…

“Không được.” Một giọng nam trong trẻo vang lên sau lưng.

Các cô nương ngừng nói, quay đầu lại.

Tần Chiêu sải bước đi đến chỗ cô nương đang nâng cá chép nhỏ, nói: “Xin lỗi, cá nhỏ này là ta nuôi, có thể trả nó lại cho ta không?”

Người vừa được nhắc đến giờ lại xuất hiện trước mặt, còn nói chuyện với cô khiến cô nhất thời bối rối không nói được gì.

Ánh mắt Tần Chiêu rơi vào người cá chép nhỏ, vươn tay về phía nó: “Lại đây.”

Cá chép nhỏ vẫy vẫy đuôi, ngoan ngoãn nhảy vào lòng bàn tay Tần Chiêu.

Vẻ mặt nghiêm túc của Tần Chiêu giờ mới hơi thả lỏng, cáo biệt mấy cô nương rồi xoay người rời đi.

Mấy cô nương đưa mắt nhìn nhau, hồi lâu mới có người nói: “Đó… đó thật sự là cá hắn nuôi à, sao mà nuôi tốt thế, còn biết tìm trâm cài tóc…”

“Cũng không có gì… Nhưng vận khí Thanh Nhi hôm tốt thiệt đó, Tần Chiêu chủ động nói chuyện với ngươi kìa!”

Cô nương tên Thanh Nhi chỉ nhìn bóng lưng của Tần Chiêu, không trả lời.

Tần Chiêu ôm cá chép nhỏ quay lại chỗ nước can, chẳng nói chẳng rằng bỏ nó lại vào trong sọt.

Cảnh Lê: “???”

Làm gì đây, cậu còn chưa chơi đủ!

Ngón tay Tần Chiêu gõ nhẹ lên trán cá chép nhỏ: “Trước khi ta giặt xong quần áo thì ngươi ngoan ngoãn ở đây tự kiểm điểm đi.”

Tiểu yêu quái quá thu hút người, chỉ thời gian một chén trà, suýt chút nữa đã bị người khác đưa về nhà.

“… Nếu chạy lung tung, tối nay sẽ tịch thu bánh đường trắng.” Nhìn thấy cá chép nhỏ muốn nhảy ra ngoài, Tần Chiêu nói thêm.

Cảnh Lê: “…”

Hắn lại uy hiếp cá!!!

Dưới sự bức ép của người nào đó, Cảnh Lê chỉ có thể ngoan ngoãn nằm yên trong giỏ chờ Tần Chiều giặt quần áo xong đưa cậu về nhà.

Rốt cuộc cũng được ăn bánh ngọt vào bữa tối.

Cá chép nhỏ hết sức chuyên chú nhai, vui sướng đến nỗi vẫy đuôi liên lục.

Tần Chiêu bẻ bánh đường thành từng miếng nhỏ, chờ nó ăn xong một miếng mới cho miếng thứ hai, để nó khỏi bị nghẹn do ăn quá nhanh.

Hắn từng đọc truyện xưa về yêu quái trong sách.

Yêu quái phần lớn là ở yên trong núi tu luyện, hóa thành hình người đến phàm giới cũng chỉ có vài loại khả năng, báo thù hoặc báo ân.

Loại trước hấp thu tinh khí của con người, nghiêm trọng còn gây nguy hiểm đến tính mạng của người khác.

Nhưng hắn ở với tiểu yêu quái này lâu như vậy, chẳng những không tổn hại gì, thậm chí còn sống tốt hơn trước rất nhiều.

Nếu không phải nhờ tiểu tử này, có lẽ hắn còn không qua được ải Trần gia, đã sớm bị đuổi ra khỏi thôn từ lâu chứ không phải như bây giờ, trong nhà có chút tiền, còn thuê đất, chuẩn bị xây nhà.

Nhưng nếu như tới báo ân…

Không thể nào vẫn mãi là bộ dạng cá đi.

Tần Chiêu suy nghĩ đến mức hơi thất thần, quên tiếp bánh cho Cảnh Lê.

Cá chép nhỏ ngẩng cao đầu, nhìn chằm chằm bánh ngọt trong tay hắn, đuôi sốt ruột vẫy vẫy.

“A… Xin lỗi.”

Tần Chiêu nhanh chóng bẻ một miếng bánh, đang định ném cho nó thì đột nhiên dừng lại.

Nhìn ánh mắt trông mong của tiểu yêu quái, hắn bỗng nhiên cảm thấy nếu dùng bánh đường trắng uy hiếp ép nó biến thành hình người cho hắn xem cũng tương đối khả thi.

Có điều ý nghĩ này vừa xẹt qua trong đầu Tần Chiêu đã lập tức bị loại bỏ.

Có rất nhiều cách để cá nhỏ nói ra sự thật, hà tất phải chọn một cách không thú vị như vậy.

Tần Chiêu thả bánh đường xuống, chưa kịp rơi vào nước, đã bị cá chép nhỏ vươn người ngậm được. Cá chép nhỏ ngậm bánh đường bơi tới một bên, ăn đến hai má phình phình.

Tần Chiêu chống cằm nhìn cậu, trong mắt hiện lên ý cười.

Dẫu sao thì… xem tiểu yêu quái này ngốc đến mức nào cũng là một loại lạc thú.