Xuyên Thành Cha Của Nam Chủ

Chương 6




Edit: Aly

Tiêu Vu thẹn quá thành giận, siết chặt nắm đấm tấn công về phía Tu Đình Vân.

Tu Đình Vân nhẹ nhàng dùng tay trái chế trụ cổ tay gã, tay còn lại bắt lấy sau cổ áo, ấn mạnh Tiêu Vu lên tường: "Anh đánh không lại tôi, tốt nhất nên dừng lại ở đây, bằng không chờ những người khác nghe được tiếng động lại đây vây xem, một chút thể diện sót lại cũng không còn!"

Tiêu Vu nghẹn một hơi đỏ mặt, cắn răng chịu đựng thu hồi lực đạo toàn thân.

Tu Đình Vân buông tay lui về phía sau, làm Tiêu Vu nổi giận đùng đùng mà rời đi.

Trong nguyên tác Tiêu Vu chỉ là một người qua đường pháo hôi, cha của gã là cấp dưới của cha Quan Khê. Nhà của gã gần với các tuyến đường giữa sân bay của tinh tế, từ lâu đã tạo điều kiện cho các tàu thuyền buôn lậu, trục lợi từ đó.

Lần này, gã ta nóng lòng dụ dỗ Quan Khê vì đối thủ của cha gã đã theo dỗi vị trí của bọn họ, muốn dùng tội nhận hối lộ để hạ bệ cha gã, mà Tiêu Vu hy vọng có thể dựa vào cây đại thụ của gia tộc để chính thức giải quyết chuyện này.

Trong nguyên tác, Tiêu Vu cũng không thành công, cha của gã bị kết án mà Tiêu Vu cũng mất đi cuộc sống vinh hoa phú quý.

Hơn mười năm sau, trong một lần trên đường đi làm, phát hiện Quan Khê cũng nghèo túng giống gã, nảy sinh suy nghĩ quấy rối, không may bị nam chủ Tu Uẩn phát hiện, thiết kế đem gã nhốt vào trong một căn phòng bỏ hoang. Tinh thần lực tự bạo mà chết.

Loại bia đỡ đạn đầu đuôi rõ ràng này, Tu Đình Vân không chuẩn bị lãng phí tâm tư, nhưng lộ trình đó chính là mấu chốt dẫn đến việc vạch trần chứng cứ phạm tội của thế gia sau này.

Ở phía bên kia, Quan Khê đi xuống tầng một, tìm thấy bạn tốt Đồng Nhiễm đang trò chuyện vui vẻ trong đám đông.

Đồng Nhiễm có một cuộc trò chuyện nóng bỏng với Alpha yêu thích của mình, khi nhìn thấy Quan Khê từ trên lầu xuống, đành phải xin lỗi để Alpha tạm thời rời đi.

"Quan Khê, thế nào rồi?" Đồng Nhiễm lôi kéo Quan Khê ngồi vào một chỗ nghỉ ngơi.

Quan Khê nhìn bạn tốt cười đến ái muội, nhịn không được xem thường cậu: "Đừng nhắc tới, hiện tại tớ cực kỳ nghi ngờ mạch não của Alpha và đại tràng bị đảo lộn."

Đồng Nhiễm nghe vậy phun ra một ngụm nước, Quan Khê ghét bỏ mà đưa khăn giấy qua.

"Khê Khê, nói nhỏ thôi, cậu chính là học hoa của Học viện nghệ thuật, nói ra hững lời thô tục như vậy sẽ khiến Alpha vỡ mộng mất."

Nhiễm Nhiễm chỗ nào cũng tốt, chỉ là có một bộ não si ngốc!

Lần này Quan Khê đến tham gia vào cái hội Ái hữu nhàm chán này, vì Đồng Nhiễm là chỗ bạn bè thân thiết khởi xướng, bạn tốt nhiều lần khẩn cầu, Quan Khê mới đồng ý xuất hiện ở đây.

"Tỉnh lại đi Đồng Nhiễm, đừng có ngày nào cũng nghĩ đến A!" Quan Khê thật muốn gõ tỉnh bộ não si tình này, rất sợ một ngày nào đó sẽ bị một tên tra A gài bẫy.

"Cậu có biết Tiêu Vu vừa rồi định làm cái gì. Anh ta ở trước mặt mọi người phóng thích tin tức tố muốn để cho tớ mất khống chế mà động dục. Đây là bản tính của Alpha, trong đầu trừ bỏ đánh dấu thì cũng là cưỡng chế đánh dấu!"

Đồng Nhiễm giật mình, ôm lấy bạn tốt, nhìn lên nhìn xuống đánh giá, sau đó ý thức được đối phương đang ở chỗ này cùng cậu trêu chọc, tất nhiên đã trốn thoát an toàn, lúc này mới buông Quan Khê ra, tức giận nói: "Cậu đã gọi cảnh sát chưa, để tên Tiêu Vu kia ngồi xổm trong tù!"

"Không có, anh ta không thực hiện được, chỉ mất có vài giây để báo nguy, ba và ca ca tớ đã biết chuyện, sẽ dạy cho anh ta một bài học khó quên!"

"Đúng vậy, để ba của cậu ngàn vạn lần không cần tha cho tên tra nhân đó!"

Nói chuyện trong chốc lát, đầu não của Quan Khê vang lên, "Ca ca tớ tới đón, Đồng Nhiễm, tớ đi trước."

Đồng Nhiễm nhìn cậu không tha: "Đã biết, cậu đi thong thả a, hôm nay tớ là vai chính."

Quan Khê nhìn cậu uể oải bĩu môi, nhịn không được mà nhéo mặt trẻ con của cậu: "Kiềm chế chút, đừng để bị tra A lừa."

"Đã biết!"

Để tránh đám Alpha cuồng nhiệt đến gần, Quan Khê đi vòng qua đại sảnh, bước ra từ cửa bên hông.

Bởi vì Tu Đình Vân đã gặp được Quan Khê nên hắn không định ở lại Ái hữu hội nữa, rời đi bằng cửa bên hông trước. Đi được nửa đường, chợt nhớ ra mình còn chưa chào hỏi hai người bạn cùng phòng, liền quay lại.

Hai người tình cờ đụng mặt nhau trên hành lang, khuôn mặt nhỏ nhắn của Quan Khê suy sụp, cậu định từ một bên vòng qua Alpha này.

Tu Đình Vân nhìn khuôn mặt lập tức cứng ngắc của Omega đang đi tới, nghiên người sang một bên nhường đường, trong lòng thở dài: Xem ra lần gặp đầu tiên đã rối tung lên rồi.

Vốn tưởng rằng tên Alpha này sẽ ngăn cậu lại nói những điều vô nghĩa, nhưng không ngờ người bên kia lại lặng lẽ nghiên người tránh sang một bên. Khi Quan Khê đi đến cuối, cậu lặng lẽ vịn góc tường quay đầu lại, Alpha đã quay đầu bước vào sảnh.

Trong hiện trường cảnh kết bạn vẫn còn một mảnh lửa nóng, Tu Đình Vân tìm được Hứa Chấn Lâm đang oán hận ở góc tường.

"Sao cậu lại phát ngốc ở đây làm gì, không chủ động xuất kích?"

A Lâm nhìn thấy Tu Đình Vân, như nhìn thấy một vị cứu tinh, liền vồ tới: "Đình Vân, cuối cùng cậu cũng đến rồi, cái tên Dư Châu không có nghĩa khí, vứt bỏ tôi chạy đi một mình!"

Nhìn bộ dạng đột nhiên hăng hái của A Lâm, Tu Đình Vân hiểu rõ đại khái, đây là một Alpha hay khoác lác quá mức, tới hiện trường rồi liền thẹn thùng không chịu được.

Bị Dư Châu bỏ lại, cũng chỉ có thể ủy ủy khuất khuất ở góc tường phát ngốc, không dám chủ động đến gần, khó trách trong nguyên tác vẫn luôn độc thân.

Trái tim người cha già của Tu Đình Vân rung động, dù sao bây giờ cũng là người chăm sóc hắn, làm sao có thể để A Lâm bé nhỏ phải độc thân cả đời!

Hắn khoác lên vai đối phương, đem A Lâm tiến vào trong sân, một bên giễu cợt: "Thật sự không nghĩ tới, A Lâm ở trước mặt Omega cư nhiên là một người nhát gan!"

Tuy rằng bị sức mạnh cánh tay của Tu Đình Vân áp chế tứ phía, nhưng Từ Chấn Lâm vẫn mạnh miệng nói: "Nào có? Nói bậy! Chỉ là tạm thời chưa có ai lọt vào mắt!"

"Đúng, đúng, đúng..." Tiểu A Lam đỏ mặt, nói thêm gì nữa sợ là trực tiếp tràng ly, Tu Đình Vân chỉ có thể phụ họa.

Xét cho cùng, Tu Đình Vân có kinh nghiệm của kiếp trước, là một người đàn ông trung niên 30 tuổi, chưa có kinh nghiệm yêu đương, nhận ra thực lực của huynh đệ chuẩn cmnr, đưa Hứa Chấn Lâm ngồi vào một bàn của các đàn anh cùng trường, Alpha và Omega.

Tu Đình Vân dựa vào Alpha ngồi xuống, đem A Lâm sắp xếp đến bên cạnh Omega.

Một Alpha ở bên cạnh lập tức nhận ra hắn, nhiệt tình giao tiếp với hắn về cách chiến đấu.

Hai người đang thảo luận kịch liệt thì Alpha bên kia gõ gõ vào Tiêu Dương đang nói chuyện với Tu Đình Vân, "Này, lại là cái tên cặn bã đó nữa, quả nhiên lớn lên đẹp là để lừa O."

Tu Đình Vân nhìn sang, chỉ thấy một Alpha tinh tế, thời thượng cùng Omega nhỏ giọng nói chuyện phiếm, không biết gã nói cái gì, chọc cho Omega cười thích thú.

Nội tâm của thẳng nam sắt thép chửi thầm, là một tên hoa hoa công tử.

"Người này cùng trường với chúng ta sao?" Tu Đình Vân nghi vấn hỏi.

Tiêu Dương lắc đầu: "Không phải, không biết làm sao mà trà trộn vào được. Chúng tôi đã gặp nhau mấy lần, mỗi lần các Omega đều khác nhau."

Tiêu Dương cùng đám bạn bên cạnh tặc lưỡi cảm thán, "Lại thêm một Omega đơn thuần bị lừa!"

A Lâm đơn thuần hỏi: "Có nên nhắc nhở người ta một chút không!"

Nhóm người của Tiêu Dương đều cười, "Lần trước đội ngũ của chúng tôi cũng có một tên lốc chốc như vậy, đoán xem đã xảy ra chuyện gì? "

A Lâm thấy mọi người đều có vẻ buồn cười, nghi hoặc: "Sao?"

"Cái tên Alpha đó diễn còn thật hơn cả ảnh đế, nào là bảo bối nào là anh không xứng với em, diễn đến khi Omega kia mắng bạn của tôi, nói cậu ta không có chứng cứ mà bôi nhọ trong sạch của người khác. Ngoài ra, chúng tôi chỉ nhìn thấy tên Alpha này đến gần Omega khác, xác thật không có chứng cứ gã ngoại tình!"

"Người thành thật ăn nói vụng về, nói bất quá aiii!" Mấy người còn lại cảm thán.

Tu Đình Vân giương mắt liếc nhìn, không để ý lắm cho lắm, tranh chấp tình cảm không có trong danh sách mục tiêu của hắn.

Một bàn không tiếp tục bàn tán về tên tra A đó nữa, quay lại giao hữu với những người ngồi trong bàn.