Khi nghe được Thẩm Mộ Quân nói xong, bầu không khí vốn dĩ an tĩnh đến kim rơi cũng có thể nghe thấy, tức khắc liền vang lên những âm thanh ồn ào náo nhiệt.
Thẩm Tu Xuân cách Lý Khanh Khanh gần nhất, hắn gãi gãi đầu, tuy rằng vừa mới rồi hắn là người xem rõ ràng nhất, nhưng đến tận lúc này, hắn vẫn chưa thể tin được hai mắt của mình.
Thẩm Tu Xuân muốn xác định mình không phải hoa mắt, liền duỗi đôi bàn tay thô ráp dùng sức xoa xoa đôi mắt mình, khi hắn mở mắt ra lại, con lợn rừng kia vẫn còn đang nằm trên mặt đất, không ngừng chảy máu.
Thẩm Tu Xuân nhịn không được nhéo nhéo huyệt Thái Dương của mình, lúc này mới đầy mặt không thể tin nhìn về phía Lý Khanh Khanh. Sao...... Sao trước nay hắn không hề phát hiện, người vợ này của Thẩm Mộ Quân lại...... bưu hãn như vậy chứ?
Lý Khanh Khanh có hơi ngoài ý muốn nhìn về phía Thẩm Mộ Quân, không biết hắn từ khi nào đã lại đây. Vừa rồi khi cô bảo Đại Tráng mang Hương Hương đi, cũng không hề nhìn thấy thân ảnh của Thẩm Mộ Quân ở trên đường đâu nhỉ?
Xem ra một kích vừa rồi của cô, Thẩm Mộ Quân khẳng định đã trông thấy, cũng không biết hiện tại trong lòng hắn đang nghĩ như thế nào? Lực đạo cùng thủ pháp đó của cô, tuyệt đối không phải là một người phụ nữ như nguyên chủ có thể có được, Thẩm Mộ Quân khẳng định sẽ hoài nghi cô rồi, đúng không?
Lúc này Lý Khanh Khanh thật sự vô cùng hối hận, cô hoàn toàn không ngờ khi dị năng của mình tăng lên đến cấp hai, lại có linh thực điều dưỡng thân thể, thì sức lực cô hiện tại liền khủng bố như vậy?
Nói đến cũng phải nói, sở dĩ phát sinh ra một màn thế này, có một nguyên nhân là Lý Khanh Khanh chưa bao giờ nhìn thấy lợn rừng thực sự, hiểu biết của cô về nó, đều là từ trên TV hoặc sách báo đọc được mà thôi.
Cô cho rằng lợn rừng da dày thịt béo như vậy, không chừng có thể so với tang thi biến dị khi mạt thế. Cũng do phán đoán sai lầm đó, cùng với nhận thức sai về thực lực của bản thân hiện tại, cho nên mới dẫn tới cô không cẩn thận chơi quá trớn.
Lý Khanh Khanh làm mặt đáng thương hề hề nhìn về phía Thẩm Mộ Quân, lúc này trong lòng cô đặc biệt hối hận, sợ cô kỳ quái như vậy, sẽ bị Thẩm Mộ Quân xem thành đặc vụ của địch......
Như cảm giác được tầm mắt Lý Khanh Khanh, Thẩm Mộ Quân vừa nhìn về phía cô, lộ ra một ánh mắt trấn an, vừa duỗi tay đẩy Thẩm Tu Dương bên cạnh một cái.
Thẩm Tu Dương lúc này còn đang trố mắt, bị Thẩm Mộ Quân lập tức đẩy đi ra ngoài, lúc này mới phục hồi tinh thần lại.
Thẩm Tu Dương là khi Lý Khanh Khanh đi về phía con lợn rừng kia mới vừa chạy đến, tuy rằng hắn không biết lúc nãy đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại rành mạch thấy hết một màn xảy ra lúc này.
Khi mọi người còn bị hành động của Lý Khanh Khanh trấn trụ, Thẩm Mộ Quân đã một tay chống quải trượng đi tới bên cạnh hắn, sau đó hạ giọng khẽ nói bên tai hắn: "Lát nữa nhờ cậu đánh yểm trợ cho tôi, không thể để người trong thôn nghi ngờ vợ tôi được."
Thẩm Tu Dương nghe được Thẩm Mộ Quân nói vậy, theo bản năng nhỏ giọng hỏi ngược lại: "Hiện tại là lúc nói chuyện này sao? Từ ban đầu em đã nghi ngờ rồi, mà anh cứ một mực bảo vệ cô ta......"
Không đợi Thẩm Tu Dương nói cho hết lời, Thẩm Mộ Quân liền dùng sức vỗ vỗ bờ vai của hắn, sau đó cất cao giọng nói: "Giỏi lắm, quả là vợ anh, chỉ dạy em phương thức săn thú có mấy lần, vậy mà em liền học một hiểu mười, thực hành linh hoạt như vậy?"
Nghĩ đến chuyện lúc nãy, trên mặt Thẩm Tu Dương hiện lên một mạt nghẹn khuất. Tuy rằng trong lòng hắn có mười vạn cái không vui, nhưng mà thấy Thẩm Mộ Quân để ý vợ mình như vậy, kẻ luôn luôn thiết diện vô tư như hắn cũng nhịn không được chịu thua lại lần nữa.
Trong lòng hắn âm thầm nghĩ, chờ xử lý chuyện bên này xong, hắn thật muốn nhìn xem Thẩm Mộ Quân sẽ giải thích như thế nào.
Thẩm Tu Dương nhìn lướt qua đám người ầm ĩ, nâng âm lượng lên quát: "Bây giờ là lúc ngồi xì xào bàn tán sao? Quên mất bên kia còn một con lợn rừng rồi hả? Còn nữa...... Ai không hỗ trợ đánh lợn rừng, lăn xa một chút cho tôi!"
Mấy người nhiều chuyện thích xem náo nhiệt đang ồn ào bán tán, nghe được Thẩm Tu Dương nói xong liền lập tức dừng miệng, bọn họ cũng không dám đắc tội cái vị hắc sát thần Thẩm Tu Dương này. Nhưng nếu bảo bọn họ cứ vậy àm rời đi, bọn họ thật không cam lòng.
Nếu bọn họ dám chạy qua đây xem náo nhiệt, vốn dĩ lá gan cũng lớn hơn người. Lúc này khi nhìn thấy Lý Khanh Khanh cũng còn đứng đó, cả đám người liền càng thêm không muốn rời đi.
Thẩm Tu Dương thấy bọn họ còn chần chừ ở chỗ này không đi, lập tức nhíu mày hừ lạnh một tiếng, mấy dân binh đi theo hắn tới đây lập tức bắt đầu xua đuổi đám người. Cả đám bọn họ đều cao lớn cường tráng, bộ dáng nhíu mày xua đuổi người đặc biệt đáng sợ.
Một dân binh hét lên: "Không nghe đội trưởng chúng ta nói gì sao, lăn hết đi, đi chỗ khác nhau lên!"
Chờ đến đám người vây xem tản ra một ít, Thẩm Tu Dương lúc này mới nhìn Lý Khanh Khanh liếc mắt một cái, sau đó nói với cô: "Nếu chị dâu họ có thiên phú săn thú như vậy, vậy thì đi cùng chúng tôi đi."
Thẩm Tu Dương nói lời này thực sự rất khéo, làm cho một kích khủng bố của Lý Khanh Khanh lúc nãy liền biến thành cô có thiên phú săn thú, vừa vặn lại khớp với lời Thẩm Mộ Quân vừa nói.
Nếu như người khác hoài nghi Lý Khanh Khanh sao đột nhiên lại lợi hại như vậy, Lý Khanh Khanh liền có thể lấy chuyện Thẩm Mộ Quân chỉ cô săn thú làm lý do. Tuy rằng cái lý do này cũng không phải quá mạnh, nhưng chỉ cần Thẩm Mộ Quân một mực chắc chắn Lý Khanh Khanh đều là do hắn dạy mới biết, cho nên cho dù người khác có điều hoài nghi, cũng không ai dám đi hỏi hắn mấy câu.
Bởi vì Thẩm Mộ Quân đã từng vì bảo hộ thôn, đánh chết hết mười bảy mười tám con lợn rừng trong suốt nhiều năm qua. Mà trong số mười bảy mười tám con đó, cũng có không ít là do một mình hắn đánh chết.
Thân thủ của Thẩm Mộ Quân còn tốt hơn hẳn Thẩm Tu Dương, hắn rất có thiên phú trong phương diện săn thú lẫn đánh nhau, cũng là người khỏe mạnh nhất trong công xã này.
Năm ấy, khi Thẩm Mộ Quân mới từ bộ đội trở về, còn vì xông xáo giúp đỡ đại đội cách vách tiêu diệt cả đàn lợn rừng mà lấy được giấy khen anh hùng trừ hại.
Cho nên người của thôn Hòa Sơn này tuyệt đối tin phục đối với thân thủ cùng thực lực của Thẩm Mộ Quân. Ngay cả mấy thiếu niên 15-16 tuổi đang thời kỳ phản nghịch, hiện tại vẫn thập phần sùng bái Thẩm Mộ Quân.
Chuyện Thẩm Mộ Quân bao che cho mình, Lý Khanh Khanh thật sự có chút ngoài ý muốn, mà cũng không thể trách cô, vì trong suy nghĩ của Lý Khanh Khanh, Thẩm Mộ Quân là một người vô cùng chí công vô tư, vậy mà lại vì giúp cô, đi trợn mắt nói dối? Nhưng ngẫm nghĩ lại, cô cũng tìm được một chút tình lý, có lẽ là do Thẩm Mộ Quân có cảm tình với cô chăng?
Còn Thẩm Tu Dương vì sao lại giúp cô? Bắt đầu từ sau khi Lý Khanh Khanh thấy Thẩm Mộ Quân nguyện ý giúp cô đánh yểm trợ bắt, liền không chút ngoài ý muốn với hành động của Thẩm Tu Dương.
Bởi vì Thẩm Tu Dương này nha, từ nhỏ đến lớn đều lấy Thẩm Mộ Quân như thần tượng, suốt ngày như Thiên Lôi, sai đâu đánh đó, tín niệm của hắn đối với Thẩm Mộ Quân từ trước đến nay đều chưa bao giờ thay đổi.
Nhưng mà Lý Khanh Khanh thập phần tò mò, người đứng đắn như Thẩm Mộ Quân vậy, người mang tinh thần trọng nghĩa mãnh liệt như vậy, sao lại đi lừa luôn thằng em họ vô cùng tin tưởng hắn cơ chứ?
Khi Lý Khanh Khanh nghĩ như vậy, ánh mắt nhịn không được lại lần nữa dừng lên người Thẩm Mộ Quân. Dưới ánh mặt trời, con ngươi long lanh của cô phải chiếu ánh sáng rực rỡ, trong một thoáng, nhìn như một viên pha lê mỹ lệ.
Thẩm Mộ Quân thấy Lý Khanh Khanh nhìn chằm chằm mình, không tiếng động làm khẩu hình nói với cô: Yên tâm đi đi.
Khi Lý Khanh Khanh xem được Thẩm Mộ Quân nói gì, trái tim đột nhiên nhảy trật nhịp một chút, lông mi dài cũng run run.
Cô vội vàng xoay người đuổi theo Thẩm Tu Dương, trên mặt tuy vẫn chưa có biểu cảm thừa thãi nào, nhưng trong lòng lại nhịn không được rối loạn một trận.
Tuy rằng toàn bộ quá trình Thẩm Mộ Quân đều không nói thêm gì, nhưng mà cô lại mạc danh hiểu rõ ý hắn. Hắn kỳ thật muốn biểu đạt rằng, cô cứ yên tâm cùng Thẩm Tu Dương đi đi, mặc cho xảy ra chuyện gì, đều có hắn ở phía sau giải quyết hậu quả cho cô.
Lý Khanh Khanh duỗi tay dùng sức vỗ vỗ ngực, cô thật không quá thích cái cảm giác như vậy.
Thẩm Tu Dương vừa đi về phía con lợn rừng còn lại, vừa kiên nhẫn nói mấy câu với Lý Khanh Khanh. Nhưng mà hắn nói hơn nửa ngày, cũng không thấy Lý Khanh Khanh đáp lại hắn một câu. Thẩm Tu Dương bất đắc dĩ quay đầu lại nhìn, liền phát hiện sắc mặt Lý Khanh Khanh có hơi trắng bệch, đôi mắt to cũng có chút thất thần.
Khi Thẩm Tu Dương nhìn thấy bộ dáng này của cô, nghi ngờ dày đặc trong lòng tức khắc tan đi không ít. Hắn nghĩ đến một màn hắn nhìn thấy ban nãy, lúc đó Lý Khanh Khanh đối mặt với con lợn rừng thập phần bình tĩnh tự tin, cả người giống như đang sắp đối phó với đám gia cầm trong nhà vậy.
Hiện giờ hắn nhìn Lý Khanh Khanh "sắc mặt trắng bệch" "hai mắt vô thần", mới hiểu được bình tĩnh ban nãy của Lý Khanh Khanh chỉ là giả, hiện tại kỳ thật cô cũng sợ hãi giống như những cô gái bình thường mà thôi.
Trong khi trong lòng Thẩm Tu Dương đang mạnh mẽ giúp Lý Khanh Khanh biện giải, Lý Khanh Khanh còn đang rối rắm với mớ cảm giác kỳ quái trong lòng, hoàn toàn không nghĩ tới cái cảm giác kỳ quái này vậy mà giúp cô tránh được một kiếp.
Sau đó, Lý Khanh Khanh thu lại sức lực của mình, theo chân đám người Thẩm Tu Dương cùng nhau "trải qua ngàn hạnh vạn khổ" mới đánh giết được con lợn rừng còn lại kia.
Vì không để cho người khác hoài nghi, Lý Khanh Khanh cuối cùng còn dùng khổ nhục kế, cố ý để tay mình không cẩn thận bị trật khớp.
Lý Khanh Khanh "suy yếu" được Lưu Hạ Chí ở phía sau chạy tới, cẩn thận dìu đến một chỗ đất trống kế bên nghỉ ngơi.
Mấy người phụ nữ đang vây quanh lấy cô, cả đám đầy mặt sùng bái nhìn cô. Đều nói hai người phụ nữ và một con vịt là thành cái chợ, bên cạnh Lý Khanh Khanh có đến năm sáu người phụ nữ vậy quanh, trong chốc lát liền cảm thấy đầu óc ong ong như rơi vào ma trận sóng âm vậy.
"Thanh Thanh à, không ngờ cô săn thú lợi hại như vậy nha? Mới rồi tôi thật bị cô hù cho trợn tròn mắt đây này."
"Nói đến mới nói nha, vẫn là Thẩm Mộ Quân có phúc quá, hắn có thể cưới được người vợ như cô, về sau muốn ăn thịt, chả phải là ngày nào cũng có thể ăn rồi sao?"
Dương Đại Nguyệt cũng nói: "Lúc trước Đại Tráng nhà chị nói, em còn bắt thỏ con với nhím con cho Hương Hương và Gia Hảo nhà em chơi. Lúc đó chị nghe lời này, còn tưởng Đại Tráng kiếm chuyện lừa chị chơi không ấy, không nghĩ cái con bé này lại lợi hại đến như vậy chứ?"
Mấy người phụ nữ vừa nghe Dương Đại Nguyệt nói vậy, cũng liền nhớ tới chuyện này. Các cô các bà cũng biết chuyện, là do mấy đứa nhỏ trong nhà nói, chưa kể có đứa còn khóc lóc làm ầm ĩ muốn vòi người lớn trong nhà cũng bắt cho mình.
Nhưng mà đáng tiếc là bọn họ không có bản lĩnh như vậy. Đừng nói lên núi bắt thỏ bắt nhím, chỉ nói mỗi chuyện đi vào núi sâu thôi, bọn họ đều không có lá gan đó.
Nghĩ đến trong cái sơn thôn nhỏ này của bọn họ, cưới vợ thường không chú trọng bề ngoài, mà chỉ xem xét xem có thể làm việc được nhiều hay không, có thể sinh con được hay không mà thôi.
Lúc trước bọn họ đều khinh thường Lý Thanh Thanh, cảm thấy cô gái này chả làm được gì, còn cả ngày hay làm ầm ĩ.
Nhưng mà hiện tại liền không giống, bọn họ cảm thấy người phụ nữ này đôi khi quá đáng chút cũng không tính là gì. Bởi vì người ta có thể sinh con nha, công điểm lại kiếm được ngang ngửa với đàn ông nữa, hiện giờ còn có bản lĩnh săn thú.
Nếu như bọn họ có bảo lĩnh như vậy, đã sớm không thèm mấy ông chồng hiện tại mà gả cho người đàn ông tốt hơn rồi. Tựa như chồng của Lý Thanh Thanh vậy, tuy hiện giờ chân có chút tàn tật, nhưng được cái là đẹp trai tuấn tú, còn rất săn sóc vợ nha.
Mấy người phụ nữ cứ ríu rít nói, về sau càng nói liền càng kỳ cục. Thậm chí có một người phụ nữ trung niên thẳng tính, còn kéo cái tay không bị thương của Lý Khanh Khanh, bắt đầu đùa giỡn nói mấy câu về chuyện giường chiếu của Lý Khanh Khanh cùng Thẩm Mộ Quân.
Lý Khanh Khanh nghe bà ta nói mà thấy trên mặt nóng lên, tuy cô cùng Thẩm Mộ Quân cũng nằm cùng trên một cái giường đất, nhưng mà...... Thật đúng là chưa từng có tiếp xúc thân mật cùng hắn.
Giữa hai người bọn họ đều luôn cách nhau hai cái ngọn núi nhỏ. Tuy rằng nhỏ, nhưng trước nay hai người chưa từng vượt qua. Chủ yếu không phải là Thẩm Mộ Quân thân thể không tiện, mà hắn cũng không phải loại người muốn lén lút làm chuyện này...... Còn cô, thì trước nay chưa từng nghĩ muốn vượt qua khoảng cách đó.
Mấy người khác thấy mặt Lý Khanh Khanh như đỏ đến sắp nhỏ máu, liền ồn ào muốn kéo Lý Khanh Khanh đi tìm Thẩm Mộ Quân hỏi. Thẩm Mộ Quân năm đó chính là "hoa vương" trong công xã bọn họ nha, lúc đó còn có không ít mấy cô gái trẻ đều thích hắn.
Liền khi Lý Khanh Khanh âm thầm nghĩ, có nên giả bộ té xỉu để lừa qua cửa này không, liền nghe được bên ngoài truyền đến tiếng Thẩm Nhạc Hương nức nở.
"Nương? Nương? Nương ở đâu? Nương, nương......"
Lý Khanh Khanh vốn đang còn "suy yếu vô cùng", tức khắc giơ bàn tay đẩy mấy người chung quanh ra một phen, vẻ mặt khẩn trương kêu: "Hương Hương, nương ở chỗ này nè, nương không sao cả."
Thẩm Nhạc Hương tránh thoát tay Đại Tráng, con bé khóc đến đôi mắt đỏ bừng, co chân nhỏ chạy về hướng Lý Khanh Khanh.
Lý Khanh Khanh vừa nhìn thấy bộ dáng đáng thương của con gái thế này, tức khắc trong lòng đều mềm đến rối tinh rối mù. Cô khom lưng muốn bế Thẩm Nhạc Hương lên một phen, kết quả Thẩm Nhạc Hương vừa chạy đến trước mặt cô, liền đột nhiên ngoan ngoãn ngừng lại.
Thẩm Nhạc Hương nghe người khác nói Lý Khanh Khanh bị thương, nó không biết Lý Khanh Khanh thương ở nơi nào, cho nên căn bản không dám đụng vào Lý Khanh Khanh.
Nó chỉ có thể ngưỡng khuôn mặt nhỏ nhìn Lý Khanh Khanh nói: "Nương, nương bị thương hở? Nương có đau lắm không?"
Lý Khanh Khanh nghe vậy trong lòng ấm áp, cô nhịn không được khom lưng hôn lên tóc con bé một chút. Côthật là quá thích con bé này, không chỉ có hiểu chuyện còn biết đau lòng cha nương. Lý Khanh Khanh lại một lần cảm thấy, cô có thể gặp được hai đứa nhỏ Thẩm Nhạc Hương cùng Thẩm Gia Hảo này, nhất định là phúc mấy đời cô mới tu luyện được.
Thẩm Nhạc Hương đột nhiên bị Lý Khanh Khanh hôn một cái, thấy không ít người chung quanh đều đang nhìn nó, có hơi ngượng ngùng kéo kéo góc áo nói: "Nương~, nương làm gì dạ?"
Lý Khanh Khanh thấy gương mặt phúng phính của con bé đỏ ửng, liền định giơ một tay bế con bé lên, lại bị Thẩm Nhạc Hương thò tay dẩu mông né tránh.
Thẩm Nhạc Hương hơi nhíu nhíu đôi mày nhỏ, nghiêm túc nhìn Lý Khanh Khanh nói: "Nương, nương bị thương, nương không thể bế con, lỡ đụng phải vết thương của nương thì sao."
Mấy người Dương Đại Nguyệt thấy Thẩm Nhạc Hương hiểu chuyện như vậy, không tránh được ngươi một câu ta một câu khen ngợi.
Dương Đại Nguyệt nhìn Đại Tráng đứng một bên nói: "Ai da, nếu tôi có đứa con gái thì thật tốt quá, trong nhà toàn mấy thằng nhóc, đứa nào đứa nấy vừa lì vừa nghịch ngợm, chả biết thương yêu cha nương gì cả."
Đại Tráng ở trong nhà là đứa thích nói nối theo Dương Đại Nguyệt nhất. Hắn nghe vậy, liền nhịn không được nói: "Vậy quá đơn giản, nương lại cùng cha con cố lên, đẻ thêm đứa nữa đi!"
Dương Đại Nguyệt không nghĩ tới Đại Tráng sẽ nói như vậy, cũng không biết là bị tức giận hay là xấu hổ, gương mặt có chút phốp pháp tức khắc liền đỏ lên như đít khỉ.
Đại Tráng thấy nương nó khom lưng nhặt dép lê, sợ tới mức lập tức xoay người liền chạy, tốc độ phải nói là còn muốn nhanh hơn thỏ nhảy ngoài ruộng. Dương Đại Nguyệt cầm dép đuổi theo hai bước, đã bị chông mình níu tay lại.
Trần Đại Hách giật lấy chiếc dép trên tay vợ, khom lưng xuống mang vào chân cho cô ta, còn nhịn không được nói: "Bà cũng không phải không biết cái thằng nhãi đó nó thối miệng nhất, so đó với nó làm cái gì? Sau này nó còn chọc tức bà, bà liền tới đây nói cho tui, tui về nhà đập cho thằng nhãi ranh đó một trận xanh xương......"
Dương Đại Nguyệt nghe vậy nhấc chân đá hắn một chút, nhưng chân cũng không nỡ dùng sức. Dương Đại Nguyệt lại thuật lại lời Đại Tráng mới nói cho chồng mình nghe một lần, rồi lại giơ mắt dáo dác tìm kiếm bóng dáng Đại Tráng khắp nơi.
Trần Đại Hách cùng Dương Đại Nguyệt đều là con cả trong nhà, cuộc sống không mấy dễ chịu, sau đó cưới nhau rồi, vẫn không khá hơn bao nhiêu, phải cùng nhau nai lưng ra phấn đấu. Cho nên dù hiện tại hai vợ chồng một đống tuổi rồi, nhưng tình cảm vẫn rất tốt.
Trần Đại Hách nghe vậy bất đắc dĩ cười cười, hắn cũng cảm thấy Đại Tráng cần phải quản một chút mới được. Hắn quay đầu nhìn Thẩm Mộ Quân đang ở bên kia cùng người thương lượng gì đó, hô lên: "Mộ Quân à, trong khoảng thời gian này không phải cậu cũng phải rèn luyện để phục hồi hay sao? Hay cậu xem, cậu có thể bớt thời giờ giúp anh rèn luyện ba thằng nhóc thối nhà anh có được không?"
Thẩm Mộ Quân nghe được hắn nói, chỉ hơi chần chờ một chút, liền từ rất xa nhìn hắn gật gật đầu.