Xuyên Thành Cô Vợ Cực Phẩm Thập Niên 70

Chương 67




Lý Khanh Khanh thấy hắn dùng sức ấn huyệt Thái Dương, biết hắn lần đầu tiên sử dụng dị năng tinh thần kiểu này, trong khoảng thời gian ngắn không khống chế được phương pháp sử dụng, dẫn tới dị năng hắn khô kiệt sắp phản phệ.

"Sớm biết dị năng của anh khó xài như vậy, còn không bằng tôi trực tiếp đánh người hôn mê."

Thẩm Mộ Quân nghe vậy cười khẽ một tiếng, hắn chớp hai mắt có hơi đau nhói, nói: "Nhưng mà anh không muốn để người khác nhìn thấy bộ dáng này của em, cho dù trong bóng đêm lờ mờ thế này, đối phương cũng nhìn không thấy cái gì, nhưng trong lòng anh vẫn cảm thấy thập phần không thoải mái......"

Lý Khanh Khanh nghe hắn nói như vậy, tim nhịn không được rối loạn một nhịp. Cô có hơi bất đắc dĩ nhìn Thẩm Mộ Quân liếc mắt một cái, rồi duỗi tay kéo hắn ra đi khỏi bụi cỏ.

Thẩm Mộ Quân nhìn bàn tay nhỏ trắng nõn của cô, nhịn không được dùng sức kéo ngược trở về. Khi Lý Khanh Khanh cảm giác được lực kéo trên tay, mắt to nhịn không được nhanh chóng chớp chớp, nhưng vẫn không ném tay Thẩm Mộ Quân ra.

Thẩm Mộ Quân hiện tại bị dị năng phản phệ, cả người đều như rệu rã không ít, cô không thể cứ bỏ mặc hắn như vậy được.

Chờ đến khi hai người ra khỏi bụi cỏ, Lý Khanh Khanh lập tức liền buông lỏng tay Thẩm Mộ Quân ra, Thẩm Mộ Quân ngơ ngác nhìn bàn tay bị buông ra, có chút hoài niệm giật giật đốt ngón tay thon dài.

Lý Khanh Khanh không thèm để ý vẻ mặt của hắn, mà thập phần ghét bỏ ném áo xuống trên mặt đất, sau đó từ trong không gian lấy ra một bộ quần áo sạch sẽ khác.

Trên cái áo kia của cô không biết bị dính cái gì, sờ vào cứ thấy nhão nhão dính dính. Cô nhớ tới con sâu lúc nãy, trong lòng nhịn không được ghê tởm một trận.

Quần áo trong không gian Lý Khanh Khanh đa phần đều kiểu dáng đời sau, cô tiện tay tìm ra một bộ, cũng không cẩn thận xem xét, liền trực tiếp mặc vào trên người mình.

Bộ quần áo này là bộ quần áo thể thao nam, loại quần đùi. Bởi vì áo quá dài rộng, mặc lên người Lý Khanh Khanh thật chả khác gì váy liền áo. Cô liền nhét áo vào trong cái quần đùi, lập tức lộ ra vòng eo mảnh khảnh của mình.

Lần đầu tiên Thẩm Mộ Quân thấy cô mặc như vậy, đôi mắt nhịn không được nhìn chằm chằm hai chân thon thả đó của cô.

Lý Khanh Khanh nhận thấy được tầm mắt hắn, nhịn không được cúi đầu nhìn lướt qua chân mình. Nói thật, cô cũng cảm thấy chân mình, ừ, khá đẹp.

Lý Khanh Khanh thấy Thẩm Mộ Quân nhìn chằm chằm vậy, nhịn không được lên tiếng nói: "Anh còn xem?"

Thẩm Mộ Quân nghe vậy, trong con ngươi xinh đẹp hiện lên một mạt xấu hổ, hắn dời tầm mắt lên đến trên eo Lý Khanh Khanh, cơn khô nóng ban nãy bị áp xuống lại lần nữa toát ra trong đầu.

Thẩm Mộ Quân giật giật hầu kết, nhẫn nhịn một lát, lại không nhịn được đưa tay bóp lấy eo Lý Khanh Khanh.

Thẩm Mộ Quân vốn định là nhẹ nhàng nâng Lý Khanh Khanh lên một cái, kết quả hắn đã quên Lý Khanh Khanh sợ nhột, mà eo lại là nơi mẫn cảm nhất của cô.

Trong nháy mắt Lý Khanh Khanh bay lên không trung, tức khắc liền nhột đến giãy giụa lên, còn vô tình một chân đá vào cẳng chân Thẩm Mộ Quân. Ôi cái tên này hôm nay bị làm sao vậy? Bế cô bế đến nghiện rồi sao?

Thẩm Mộ Quân vội thả người xuống dưới, nhìn Lý Khanh Khanh đang che eo lại, đầy mặt đề phòng nhìn hắn, liền nói: "Khó kìm lòng nổi."

Lý Khanh Khanh: Dẹp cái khó kìm lòng nổi của anh đi......

Cô nhìn nhìn vẻ mặt Thẩm Mộ Quân vẫn tái nhợt, bất mãn nói: "Anh sao vậy? Lại khó chịu à?"

Huyệt Thái Dương của Thẩm Mộ Quân vẫn còn đang nhảy đau, sau đó hắn lại mặt không đỏ tâm không nhảy nói: "Ừ, nhìn thấy em liền không khó chịu."

Lý Khanh Khanh đột nhiên bị trêu một chút, có hơi kinh ngạc mở to mắt nhìn Thẩm Mộ Quân. Cô đột nhiên phát hiện Thẩm Mộ Quân thay đổi rồi, không còn là chính nhân quân tử trong cảm nhận của cô như trước giờ nữa, cái tên đàn ông miệng lưỡi trơn tru trước mắt này nhất định là có người nào xuyên vào rồi.

Lúc trước tuy rằng Thẩm Mộ Quân ý thức được năng lực của mình, nhưng hắn vẫn luôn chưa tìm được phương pháp sử dụng. Ngoại trừ hôm nay, thì hai lần trước đánh bậy đánh bạ dùng đại.

Hiện giờ sau khi được Lý Khanh Khanh hỗ trợ, hắn xem như lần đầu tiên chân chính sử dụng dị năng của mình. Tuy trong quá trình sử dụng, vì dùng sức quá độ mà dị năng hao hết, nhưng kết quả lại làm hắn mở rộng tầm mắt.

Lý Khanh Khanh thấy sắc mặt hắn vẫn còn trắng bệch, vừa đi về phía trước vừa nói: "Tuy anh là dị năng giả hệ tinh thần, nhưng anh lại có điểm không giống với những dị năng giả tinh thần thông thường. Mấy người bọn họ đều là thông qua tinh thần lực tiến hành công kích, nhưng dị năng của anh lại phải thông qua hai mắt để tiến hành công kích."

Nếu so sánh với những dị năng giả tinh thần thông thường, chuyện phải đối diện người khác mới có thể tiến hành công kích, đúng là một khuyết điểm trong dị năng của Thẩm Mộ Quân.

Nhưng mà chỉ có Lý Khanh Khanh biết, Thẩm Mộ Quân cũng không phải thuần túy chỉ là một dị năng giả hệ tinh thần. Hắn có thể thông qua hai mắt mình nhìn thấy dao động cảm xúc nội tám của người khác, hơn nữa còn thông qua cảm xúc đối phương, hiểu biết tâm lí trạng thái người này. Hắn còn có thể thông qua dị năng, thay đổi hình ảnh người khác thấy. Loại dị này nếu đặt ở dị thế, cũng là một tồn tại rung trời sập đất rồi.

"Thẩm Mộ Quân, thị lực anh tốt như vậy, nãy giờ anh có trông thấy người phụ nữ kia là ai không?"

Thẩm Mộ Quân nghe vậy lắc lắc đầu, lúc nãy hắn căn bản không có kịp nhìn xem bên ngoài, cho nên cũng không biết đối phương là người nào.

Bất quá hắn nghĩ đến chuyện mình bảo Thẩm Tu Dương điều tra, Thẩm Mộ Quân đột nhiên mở miệng nhỏ giọng nói: "Nhưng mà trải qua chuyện hôm nay, cho dù bọn họ không có phát hiện chúng ta, về sau có việc gì cũng sẽ không đến nơi này gặp nhau nữa đâu. Mặc kệ bọn họ đang lên kế hoạch gì, về sau em cũng không được xúc động như vậy nữa, mọi việc vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn."

Lý Khanh Khanh gật gật đầu, liền bước lên mấy bước đi về hướng nhà mình. Chỉ là cô chưa đi được vài bước liền ngừng lại, bởi vì cô cảm giác được người phía sau không theo kịp.

Lý Khanh Khanh đầy mặt nghi hoặc mà nhìn lại, liền thấy Thẩm Mộ Quân đang nhìn chằm chằm về hướng trong thôn, không biết đang nhìn cái gì.

Thị lực của Lý Khanh Khanh không tốt bằng Thẩm Mộ Quân, cô dõi theo tầm mắt hắn nhìn qua, cũng không có thấy bất luận cái gì khả nghi.

Lý Khanh Khanh: "Anh làm sao vậy? Đang xem cái gì thế?"

Thẩm Mộ Quân hơi hơi chớp chớp mắt, có chút không xác định mình vừa rồi có bị hoa mắt hay không?

"Không có gì, hẳn là anh hoa mắt thôi."

Thẩm Mộ Quân nói, liền tiến lên duỗi tay kéo tay Lý Khanh Khanh lại, cầm gọn lấy bàn tay cô vào trong bàn tay to lớn của mình.

Lý Khanh Khanh giãy giụa một chút, nhíu mày nói: "Anh làm gì vậy? Mau thả tôi ra."

Thẩm Mộ Quân nhìn thoáng qua đường dưới chân, sau đó vẻ mặt đương nhiên nói: "Trời quá tối, anh sợ em nhìn không rõ lắm, cứ để anh dẫn em đi thì tương đối an toàn hơn."

Lý Khanh Khanh nghe vậy, thiếu chút nữa bị hắn chọc cho phì cười. Cái tên này hôm nay bị làm sao vậy? Sao lại biến thành không biết xấu hổ như vậy? Chẳng lẽ là vì hôm nay bóng đêm quá tối, cho nên hắn liền nhịn không được lộ ra bản tính sẵn có?

Liền ngay khi Lý Khanh Khanh âm thầm phân cao thấp lực tay với Thẩm Mộ Quân, thì sắc mặt Lý Khanh Khanh tức khắc biến đổi. Cô nháy mắt tránh thoát khỏi tay Thẩm Mộ Quân, bước chân như gió chạy ào về hướng cửa thôn.

Đợi đến khi Lý Khanh Khanh thấy rõ ràng đối phương, cô nhịn không được đầy mặt kinh ngạc nói: "Vương Tiểu Hoa? Sao lại lén lút ở chỗ này làm cái gì?"

Vương Tiểu Hoa đầy mặt khiếp sợ nhìn người trước mặt, cô ta vốn là muốn lẻn đi trốn khỏi hai người mới vừa đi qua, hoàn toàn không nghĩ tới lại gặp được Lý Khanh Khanh ở chỗ này.

Cô ta tưởng tượng đến hai người vừa mới đi qua ban nãy, lại nhìn nhìn Lý Khanh Khanh vẻ mặt lạnh nhạt trước mắt, Vương Tiểu Hoa không hiểu ra sao có chút nghĩ mà sợ.

Cô ta run run rẩy rẩy nói: "Con...... con ra ngoài đi một chút, không có lén lút."

Lời này nói thập phần không có tự tin, nói xong ngay cả bản thân cô ta cũng hối hận.

Lý Khanh Khanh hơi nhíu mày, có chút buồn cười nói: "Phải không? Nếu không phải lén lút, sao cứ trốn ở chỗ này không nhúc nhích? Nếu không phải thị lực tôi tốt, chắc cũng không phát hiện có người đang ngồi xổm ở chỗ này đâu."

Vương Tiểu Hoa hít sâu một hơi, ra vẻ trấn định nói: "Nương con bảo con đi kiếm chút củi về, con thấy chỗ này rất sạch sẽ, nên muốn ngồi xuống nghỉ chân một chút thôi."

Vương Tiểu Hoa nói nói còn vỗ vỗ sọt phía sau, vẻ mặt nóng lòng chứng minh lời mình tất cả đều là thật.

Lý Khanh Khanh làm bộ không nhìn ra cô bé hoảng hốt, ngữ khí thập phần bình tĩnh nói: "Đã trễ thế này, nương con còn bảo con ra ngoài này nhặt củi à?". Harry Potter fanfic

Vương Tiểu Hoa nghe vậy cười khổ một chút, đêm nay cô ta thật đúng là bị Từ Thu Hoa bắt ra ngoài nhặt củi. Tuy rằng hiện tại trời đã tối, cô ta căn bản thấy không rõ cái gì, nhưng mà Từ Thu Hoa cũng không quan tâm. Hơn nữa cô ta sớm đã quen nương mình lạnh nhạt như thế, cũng sớm đã quen bị đối xử bất công như vậy.

Ở Lý Khanh Khanh cùng Vương Tiểu Hoa nói chuyện thời điểm, Thẩm Mộ Quân cũng bước đi hướng tới bên này đã đi tới.

Vừa mới rồi thứ Thẩm Mộ Quân thấy chính là màn sương mù đến từ cảm xúc khủng hoảng của Vương Tiểu Hoa. Bởi vì Vương Tiểu Hoa quá mức nhỏ gầy, lại ngồi xổm bên cạnh cái cọc gỗ, cho nên Thẩm Mộ Quân cũng không nhìn thấy người. Lúc ấy Thẩm Mộ Quân thấy tầng sương mù quanh quẩn không tiêu tan kia, còn tưởng rằng đó là sương mù do bọn người Lại Đầu lưu lại.

Thẩm Mộ Quân đi đến trước mặt hai người rồi dừng lại, hắn nhìn thoáng qua miệng vết thương trên mu bàn tay của Vương Tiểu Hoa, ngữ khí thập phần bình tĩnh hỏi: "Con vừa mới rồi vẫn luôn ở chỗ này?"

So với Lý Khanh Khanh, Vương Tiểu Hoa tựa hồ cũng không mấy sợ hãi Thẩm Mộ Quân. Sau khi cô ta nhìn thấy Thẩm Mộ Quân, đáy lòng tức khắc liền an tĩnh lại không ít.

Vương Tiểu Hoa lơ đãng xê dịch về hướng Thẩm Mộ Quân, đôi mắt nhìn chằm chằm hắn nói: "Chú, con...... con mới từ trong thôn ra đây không bao lâu."

Thẩm Mộ Quân nhìn lướt qua làn sương mù quay chung quanh Vương Tiểu Hoa, thấy chúng nó càng lúc càng yên ổn hơn theo bước chân mình tới gần, trong ánh mắt hắn hiện lên hiểu rõ.

Thẩm Mộ Quân ngữ khí ôn hòa hỏi: "Vậy vừa mới rồi khi con ra tới đây, có trông thấy người nào hay không?"

Vương Tiểu Hoa nghe vậy, cảm xúc vừa được thả lỏng tức khắc căng thẳng lên, đôi mắt đề phòng nhìn về phía Thẩm Mộ Quân.

Tuy Thẩm Mộ Quân và Vương Tiểu Hoa cũng không mấy quen thuộc, nhưng hoặc nhiều hoặc ít cũng từng tiếp xúc với đứa nhỏ này. Trong ấn tượng hắn, Vương Tiểu Hoa là đứa bé khá hướng nội, là có chút trì độn, đơn thuần.

Nếu người thường nghe được Thẩm Mộ Quân hỏi chuyện, nhất định sẽ không cần nghĩ ngợi liền trả lời vấn đề của hắn. Nhưng biểu hiện của Vương Tiểu Hoa lại rất quái, không đúng, phải nói có chút phản ứng quá mạnh.

Thẩm Mộ Quân thấy thế, mắt đen liền đối diện với hai mắt của Vương Tiểu Hoa, đôi mắt hắn đen kịt giống như vực sâu không đáy. Vương Tiểu Hoa theo bản năng cảm giác được nguy hiểm, lại trong nháy mắt thấy trong não trống rỗng.

Thẩm Mộ Quân một tay ấn huyệt Thái Dương, cố gắng áp xuống cơn đau đớn không thôi, không vội không gấp hỏi: "Lúc con vừa mới ra tới, có phải trông thấy người nào hay không?"

Vương Tiểu Hoa có hơi trố mắt nói: "Thấy."

Thẩm Mộ Quân khụ một tiếng, "Thấy ai?"

Vương Tiểu Hoa không chút do dự nói ra Lại Đầu, nhưng khi nói đến còn một người phụ nữ khác, biểu tình cô ta lại hiện lên một mạt sợ hãi cùng bất an.

"Cùng...... Tôn Thái Thái."

Khi Vương Tiểu Hoa phục hồi tinh thần lại, thì phát hiện bản thân đã về tới cửa nhà mình. Cô ta ngơ ngác nhìn hết thảy quen thuộc trước mắt, trong chốc lát có hơi phân không rõ đã xảy ra cái gì?

Liền ngay khi cô ta vắt hết óc hồi tưởng, trong viện liền truyền đến tiếng mắng chửi táo bạo của Từ Thu Hoa, "Cái con quỷ chết tiệt kia, không biết lại chạy đi đâu rồi, lâu như vậy còn chưa trở lại?"

Trong đáy mắt Vương Tiểu Hoa hiện lên một mạt chán ghét, cô ta theo bản năng không muốn trở lại trong nhà này, thậm chí có trong nháy mắt, muốn xoay người bỏ chạy.

Nhưng nghĩ đến vận mệnh của mình đời trước, Vương Tiểu Hoa liền dùng sức cắn cắn môi, vẫn đè xuống chán ghét nơi đáy lòng, bước vào sân.