Xuyên Thành Hotboy Trường Bị Ép Kinh Doanh

Chương 1




Khi Du Bách Chu mở mắt ra một lần nữa, cảnh tượng trước mắt toàn bộ đều thay đổi.

Phòng học trống trải không người sử dụng, vài học sinh dáng vẻ lưu manh mặc đồng phục vây quanh một nam sinh ở giữa, mà nam sinh bên trong cúi đầu, không nhìn rõ vẻ mặt.

Du Bách Chu nhìn cảnh tượng xa lạ trước mặt, tính nói chuyện, lại không cẩn thận bị khói trong miệng sặc một chút, mới phát hiện chính mình không chỉ ngậm thuốc lá trong miệng, tư thế ngồi còn rất "giang hồ".

Du Bách Chu đứng hình một chút, tình huống gì đâyy??

Cậu rõ ràng nhớ rõ chính mình trên đường đi báo nguyện vọng bị xe đâm trúng, hiện tại như thế nào sẽ xuất hiện ở chỗ này? Còn có nơi này lại là chỗ nào?

Trong đầu truyền đến một thanh âm, "Hoan nghênh đi vào thế giới trong sách, cậu có thể kêu tui 008."

Du Bách Chu có chút ngốc, "Thế giới trong sách? Tôi xuyên thư??!"

008: "Đúng vậy chủ nhân, tui là hệ thống tùy thân của cậu nha, 008." (*'∀`)

Sau hai giây Du Bách Chu mới phản ứng, cậu xem qua không ít tiểu thuyết xuyên thư, nhưng chính mình xuyên tiến trong sách, vẫn là lần đầu tiên.

Cậu hỏi 008 tình huống của cuốn tiểu thuyết, 008 chỉ nói cho cậu đây là một quyển sảng văn.

*Sảng văn: một quyển sách mà nhân vật chính từ bắt đầu tiểu thuyết đến phần cuối câu chuyện thuận buồm xuôi gió, thăng cấp thần tốc.

Cậu trấn tĩnh vài giây, vẫn duy trì một chút lý trí, "Cho nên dựa theo kịch bản, tôi phải hoàn thành nhiệm vụ cậu giao cho tôi?"

008: "Không, không có nhiệm vụ nào cả, ở chỗ này, cậu có thể vận dụng những thông tin cậu biết để làm tất cả những gì cậu muốn." (^_^)

Du Bách Chu khó hiểu, cảm thấy cái này cũng tự do quá rồi, liền hỏi: "Mục đích tôi xuyên vào đây là gì?"

008: "Sống sót."

Sống sót?

Cách nói này...... (p_q)

Không biết vì cái gì, Du Bách Chu có loại dự cảm không tốt, luôn cảm thấy tương lai tràn ngập gian khổ.

008 nói: "Tui sẽ truyền thông tin tiểu thuyết vào trong đầu cậu, cốt truyện kế tiếp tùy cậu tự do khám phá trải nghiệm. Nếu có vấn đề, cậu có thể ở trong đầu kêu gọi tui bất cứ lúc nào." (^o^)

Thanh âm của 008 vừa kết thúc, thông tin tiểu thuyết tin tức truyền tới trong đầu Du Bách Chu, hết thảy đều trở lên rõ ràng ——

Cậu xuyên vào một quyển sảng văn, trở thành đại ca oai phong một cõi trong trường học, hơn nữa vẫn là giáo thảo được đông đảo nữ sinh theo đuổi.

*Giáo thảo: chỉ nam sinh đẹp trai nhất trong trường.

Du Bách Chu tự tát mình một cái, cậu lần đầu phát hiện, thì ra dự cảm của mình còn có lúc không chính xác như vậy.

Loại sảng văn này, tương lai nam chính làm sao có khả năng gian khổ được cơ chứ. (ーー;)

Du Bách Chu, giới tính nam, 18 tuổi, lớp 11 - 5, từ nhỏ đã bắt đầu học ở trường quốc tế, thành tích học tập đếm ngược, lại tinh thông ngôn ngữ năm nước, am hiểu hội họa cùng tất cả thứ có liên quan đến nghệ thuật.

Trước nghỉ trưa một giờ, làm đại ca trường học Du Bách Chu, cũng chính là nguyên chủ, để người qua đường Giáp đem bài tập ngày hôm qua cho mình, kết quả người ta trực tiếp không quan tâm, trong lòng nguyên chủ cực kì khó chịu, vì thế để cho đàn em đem người qua đường Giáp trói lại, đem tới phòng học không sử dụng, định hành hung một trận.

Sau đó, trước khi trận hành hung xảy ra, cậu xuyên qua.

Trong miệng Du Bách Chu ngậm thuốc lá, chân đặt trên ghế, mà trước mặt, đúng là người mà bị đàn em trói gô trói tới nửa giờ trước,............

Từ từ, người qua đường Giáp là ai thế? ಠ_ಠ

Du Bách Chu hỏi 008.

008: "Thông tin tiểu thuyết đang được truyền vào."

008: "Ai da, chết gòi, kẹt gòi!" (O_O)

Du Bách Chu: "......"

008 giải thích, bởi vì thông tin tiểu thuyết rất lớn, hơn nữa thiết bị của bọn họ cũng già rồi, việc truyền tải thường xuyên sẽ phát sinh mắc kẹt hoặc tình huống truyền vào chậm chạp, nhưng đừng lo lắng, tiểu thuyết số lượng từ nhiều như này, trong ba đến năm ngày là có thể tải xong.

Du Bách Chu mỉm cười tỏ vẻ thiết bị của bọn họ nên thay đổi.

Thông tin truyền vào không được đầy đủ, Du Bách Chu đành phải dùng phán đoán của chính mình quan sát người qua đường Giáp trước mặt.

Người qua đường Giáp tóc đen hơi xoăn, nửa cúi đầu, tóc mái trên trán che khuất gần như hơn nửa gương mặt, khiến người khác không thấy rõ diện mạo. Tuy hắn ngồi ở trên ghế, nhưng vẫn có thể nhìn ra được dáng vẻ rất cao, ít nhất là gần 1m9, dáng người cũng không gầy yếu giống nam sinh cao trung bình thường, nếu lớn lên cũng không tệ, chắc sẽ là loại hình nam sinh mà nữ sinh yêu thích.

Du Bách Chu đánh giá người trước mặt.

Theo lý thuyết, người bình thường khi biết chính mình sẽ bị đối xử bạo lực nên là sợ hãi hoảng loạn, cho dù xin tha đều rất bình thường, nhưng người qua đường Giáp này cũng bình tĩnh quá rồi, một chút cũng không cảm thấy khả năng mình sẽ bị tẩn một trận, rất kỳ quái, Du Bách Chu không từ trên người hắn nhìn ra một chút hoảng loạn, ngược lại thấy được một sự bình tĩnh khác biệt với bạn cùng lứa tuổi.

Giọng nói của đàn em số một từ bên cạnh truyền đến, "Đại ca, hôm nay không đánh thằng Hạ Diễn này một trận, về sau nó lại coi trời bằng vung!"

Đàn em số 2 phụ họa nói: "Chính xác, ỷ vào học giỏi nên không coi ai ra gì, em đã nhìn nó chướng mắt lâu rồi!"

Hóa ra người qua đường Giáp tên Hạ Diễn, vẫn là cái học bá.

Tiểu đệ số 3 khoa trương giơ gậy bóng chày trong tay lên, "Đại ca, chỉ cần anh ra lệnh một câu, bọn em trực tiếp đánh nó!"

Du Bách Chu nhìn đàn em số 3 giơ gậy bóng chày, nhìn đến hoảng hốt, yên lặng một chút: "Cởi trói cho cậu ấy."

Đám đàn em: "???"

Bọn họ rõ ràng không hiểu được hành động của đại ca nhà mình.

Du Bách Chu thấy đám đàn em không có hành động gì, nhảy khỏi ghế dựa, đi đến trước mặt Hạ Diễn, tự mình cởi dây thừng.

Làm đại ca trường ngầu thì ngầu đấy, nhưng Du Bách Chu còn không có muốn loại "Ngầu" này xây dựng ở trên việc bắt nạt người yếu hơn mình.

Huống hồ, cậu luôn cảm thấy người này hẳn là vai phụ quan trọng nào đó trong sách.

Du Bách Chu đem dây thừng được thắt đến mười phần tùy ý cởi bỏ, nghĩ cứ như vậy đem người chọc đến lại thả đi giống như có chút không ổn, vì thế muốn chân thành xin lỗi người trước mặt thay nguyên chủ.

Tuy rằng làm sai chính là nguyên chủ, nhưng rốt cuộc bây giờ và sau này thân thể này đều là cậu, cậu nên phụ trách sai lầm của nguyên chủ.

Du Bách Chu vừa định xin lỗi, vừa nhấc mắt đối diện với con ngươi người trước mặt, lời xin lỗi tức khắc liền bị mắc ở cổ họng.

Con ngươi đen nhánh bị tóc mái che khuất hơn nửa, mang theo vài phần ác liệt.

Độ ấm quanh thân dường như là giảm đi vài độ.

Du Bách Chu nhìn người này gỡ dây thừng trên người xuống, ngón tay khớp xương rõ ràng nhặt lên kính đen bị ném ở một bên trên mặt đất, không nói một câu đứng dậy đi ra phía của.

Mãi đến khi bóng dáng người nọ biến mất, Du Bách Chu mới lấy lại tinh thần.

Người này sao lại thế này?

...... Thật là khủng khiếp.

Khác với đêm đông rét lạnh, chiều mùa hè dù cho nóng bức, nhưng mặt hồ gió nhẹ thoảng qua cũng là mát mẻ.

Trường nguyên chủ học, là trường học quý tộc vô cùng nổi tiếng ở thành phố A, có thể tiến vào trường học này một là con cái của ông to bà lớn trong thành phố A, hai là thành tích nổi bật được tuyển chọn đặc biệt.

Nguyên chủ là thứ nhất, học tập kém, nhưng trong nhà lại là vừa có tiền vừa có quyền.

Ngay lập tức là vào lớp, Du Bách Chu dựa vào tin tức đã biết, mang theo đám đàn em đến khu dạy học lớp 12.

Có khoảng cách từ văn phòng giáo viên và khu vực dạy học, thời điểm đi ngang qua văn phòng giáo viên, Du Bách Chu nghe được thanh âm nói chuyện của hai giáo viên trong văn phòng.

Thời điểm cậu đi ngang qua, vừa vặn nghe được một cô giáo nhắc tới cậu.

"Du Bách Chu lớp tôi thầy cũng biết phải không? Cả ngày không lo học tập chỉ biết đánh nhau, không chỉ học tập kém, tính cách lại xấu, khó dạy dỗ!"

"Aiz cô nhỏ giọng một chút đi, nhỡ đâu có học sinh đi ngang qua nghe được làm sao bây giờ?"

"Lúc này làm sao sẽ có học sinh đi ngang qua? Đều ở bên kia rồi, nói đến cậu ta liền tôi lại bực mình."

"Không có biện pháp, dù gì đấy cũng là tiểu thiếu gia được người người yêu thương mà."

"Tiểu thiếu gia? Ngoại gây chuyện cản trở thành tích cái gì đều không biết, chính là sâu mọt chỉ biết ăn cơm nhà, loại người này đặt ở trong lớp tôi chính là tồn tại giống rác rưởi vậy."

Nghe được cô giáo kia nói, Đồ Cao Minh nhỏ giọng mắng một câu, "Mẹ nó! Thành Giai Huệ là chán sống rồi à!"

Đồ Cao Minh nghe được đại ca nhà mình bị mắng, tức đến nổ phổi.

Đồ Cao Minh định đi vào cùng Thành Giai Huệ tranh cãi, Du Bách Chu bình tĩnh vươn một bàn tay giữ cậu ta lại, lắc đầu.

Đồ Cao Minh khó hiểu nhìn, "Đại ca?"

Du Bách Chu nâng lên ngón tay đè ở trên môi, ra hiệu yên lặng.

Người ở bên trong vẫn tiếp tục.

Thày giáo kia nói: "Tuy rằng sự thật là như thế, nhưng dù gì vẫn là một giáo viên, cô nói chuyện cũng không cần khó nghe như vậy, hiện tại đứa trẻ tuổi dậy thì khó tránh khỏi nổi loạn, nhịn chút là tốt rồi. Còn có việc kia cô cũng đừng nhớ mãi, sớm quên đi"

"Nhịn? Mắt thấy thành tích bình quân lớp 5 sắp tăng lên, kết quả lại bị rác rưởi vô dụng đấy kéo xuống dưới, thầy nói việc này tôi nhịn thế nào được? Vẽ đẹp hát hay có ích lợi gì? Học văn hóa cũng không thể tiến bộ đều là kém cỏi, cả ngày chỉ biết gây trở ngại, đáng ghét chết đi được, thật muốn đuổi cậu ta vào lớp kém."

Đồ Cao Minh siết chặt nắm tay, nhỏ giọng nói với Du Bách Chu: "Đại ca, chỉ cần anh một câu, em đi vào liền làm bà ta ngậm miệng."

Du Bách Chu nghĩ nghĩ, vỗ vỗ vai cậu ta, "Đi, về lớp học."

Nói xong, chính mình xoay người đi trước.

Đồ Cao Minh ôm một bụng lửa giận, nhưng đại ca nhà mình cũng chưa nói cái gì, cũng chỉ đành chịu đựng đuổi theo, những người khác cũng nối gót theo sau.

Thành Giai Tuệ, giáo viên này Du Bách Chu biết, là có tiếng độc miệng, thường xuyên ở sau lưng khinh thường học sinh tiến vào trường dựa vào quan hệ, kỳ thật bà ta lúc trước cũng dựa vào quan hệ xin vào, quan hệ sau lưng còn không nhỏ. Bởi vì mấy năm trước dạy ra mấy học sinh thành tích không tồi, liền bắt đầu lâng lâng.

Ở trong sách, Thành Giai Tuệ cùng nguyên chủ cực kỳ không hợp nhau.

Một nguyên nhân là bởi vì nguyên chủ học tập kém, Thành Giai Tuệ sĩ diện, không hy vọng trong lớp có học sinh kém tồn tại, mà nguyên chủ cố tình lại là tiểu thiếu gia ăn chơi học tập không tốt. Lại nói tiếp nguyên chủ đã từng có ý cố gắng học tập thật tốt, lại bởi vì cơ sở quá kém, hơn nữa lại thường xuyên bị Thành Giai Tuệ đả kích, cho nên thành tích liền vẫn không cải thiện, sau lại cũng cam chịu, không hề giãy giụa, tiếp tục làm tiểu thiếu gia ăn chơi trác táng.

Nhưng nguyên nhân thật sự, là vấn đề cá nhân giữa Thành Giai Tuệ cùng nguyên chủ. Trước kia con trai Thành Giai Tuệ cùng nguyên chủ quen biết, về sau thời điểm đi ra ngoài đánh nhau không cẩn thận bị thương ở chân, bởi vì chuyện này, Thành Giai Tuệ luôn ghi hận nguyên chủ, cảm thấy là cậu ta hại con trai mình.

Kỳ thật lúc trước nguyên chủ bởi vì bận tâm đến Thành Giai Tuệ, trước khi đánh nhau không đồng ý cho con trai bà ta tham gia, nhưng không nghĩ tới nam sinh ngoài miệng đáp ứng không đi, ngày đánh nhau lại đổi ý, không nói với nguyên chủ đã trực tiếp đi, kết quả đánh không được, lại bị người đối diện giã một trận, sau liền nhập viện.

Thành Giai Tuệ không phải không biết chuyện, nhưng bà ta cho rằng con trai mình bị thương là sự thật, con trai bà ta bởi vì nằm viện mà bỏ lỡ kì thi toán học quan trọng cũng là sự thật, cho nên bà ta căn bản bỏ qua giải thích của nguyên chủ, khăng khăng là nguyên chủ sai, là nguyên chủ huỷ hoại tiền đồ con trai mình, giải thích không được, sau đó nguyên chủ cũng liền lười giải thích.

Hai người thù cũng kết xuống.

Chuông vào lớp kêu lên, Du Bách Chu dựa vào thông tin thu được được chỗ ngồi của mình, Đồ Cao Minh cùng đàn em khác cũng sôi nổi trở về chỗ ngồi.

Tiết đầu tiên chính là tiết của Thành Giai Tuệ, chỉ chốc lát sau, Thành Giai Tuệ cầm giáo án bước vào, Du Bách Chu ở dưới nhìn gương mặt tươi cười mang theo vài phần châm chọc trên bục giảng, nhịn không được lắc đầu.

"Trước khi bắt đầu bài học hôm nay, chúng ta ôn tập sơ qua bài ngày hôm trước, tôi gọi vài học sinh lên bảng kiểm tra một chút, ai tự nguyện cũng có thể tự đi lên, tôi đem đề bài viết trên bảng đen, ai làm được đều có thể lên, bài không ai làm tôi sẽ gọi người khác lên làm."

Thành Giai Tuệ cầm lấy phấn viết xoát xoát xoát bắt đầu viết ở trên bảng đen, bảng đen rất lớn, chia trên dưới trái phải bốn phía, bà ta rất nhanh ở trên bảng đen viết hai đề toán học.

Thành Giai Tuệ ra đề có thói quen, ở phía trước đều là đề đơn giản, đề khó đều ở cuối cùng, một ít học sinh sợ chờ lát nữa đề khó không ai làm mình sẽ bị gọi, vì thế gặp đề làm được liền chạy nhanh đi lên làm.

Trên bảng đen rất nhanh liền có sáu đề bài, năm đề phía trước chiếm ba phần bảng đen, một đề đơn độc cuối cùng chiếm một phần. Học sinh quen thuộc kịch bản của Thành Giai Tuệ vừa thấy liền biết đề cuối cùng khẳng định khó làm, cho nên mới cần một phần bảng đen để trả lời.

Năm đề bài phía trước rất nhanh đã làm xong, đề bài cô đơn cuối cùng kia không ai dám tới viết.

Phía dưới có học sinh nhỏ giọng nghị luận.

"Đề cuối cùng còn chưa gặp qua bao giờ ấy chứ, buổi sáng có giảng qua đề này chưa thế?"

"Đề cuối cùng này căn bản không phải đề ôn tập đúng không, vừa thấy chính là tới làm khó dễ nhau mà!"

"DM, đề cuối cùng này ai làm được cơ chứ? Ký hiệu trong đấy tui hình như còn chưa thấy bao giờ đâu!"

"Tui đã thấy đề này rồi, hình như là trong một cuốn đề siêu khó bắt chước thi đại học ở khu vực nào đó, đến bây giờ cũng chưa vài người có thể làm được đâu."

"Điên rồi sao? Đề khó như vậy, nhầm lớp rồi à? Đây là cho học sinh giỏi lớp một làm thì có!"

Phía dưới học sinh nghị luận sôi nổi, Thành Giai Tuệ vẻ mặt nhàn nhã nhìn dưới, "Như thế nào, đề cuối cùng này không ai tới làm à? Không ai làm thì tôi sẽ điểm danh."

"Xong rồi xong rồi, ngàn vạn đừng gọi tui."

"Tui cũng thế, tui không nghĩ bị xử tử trước mặt mọi người đâu."

"Gọi đến ai người đấy xui xẻo, Thành Độc Miệng không phải nói không."

"Làm không được khẳng định lại phải bị phạt quét dọn vệ sinh ba ngày liên tục, tui không muốn lại phải quét dọn nữa đâu."

Thành Giai Tuệ liếc mắt xuống phía dưới một cái, hàng loại học sinh đều cúi thấp đầu, nhìn học sinh bộ dạng sợ hãi, bà ta tâm tình sung sướng dùng ngón tay gõ bục giảng, tầm mắt đảo qua tổ một, đảo qua tổ hai, đảo qua tổ ba, đảo qua tổ bốn, cuối cùng dừng lại ở vị trí cạnh tường hàng thứ hai đếm ngược tổ bốn.

Bà ta hơi hơi nâng lên cằm, tầm mắt dừng ở trên người Du Bách Chu đang cúi đầu tìm đồ vật ở trong hộc bàn, nhấc tay lên, đôi mắt thon dài thoáng nheo lại: "Đề này, Du Bách Chu đi lên làm đi."