Xuyên Thành Hotboy Trường Bị Ép Kinh Doanh

Chương 22




Du Bách Chu cong con mắt, cùng Hạ Diễn nói câu cảm ơn.

Nghe được tiếng Du Bách Chu, Hạ Diễn mới lấy lại tinh thần.

Lúc này Phan Diệc cũng đi tới bên này, không, phải nói tìm được bên này.

Vừa rồi lúc xem trận bóng Diễn ca nhà hắn vốn đang cùng hắn đứng chung một chỗ, kết quả chờ đến thi đấu kết thúc, hắn quay đầu lại liền phát hiện người bên cạnh không thấy? Cũng may Hạ Diễn lớn lên cao, hơn nữa gương mặt kia cực kỳ dễ dàng thu hút, hắn tìm người cũng không phí bao nhiêu thời gian.

Chỉ là hắn không nghĩ tới Hạ Diễn sẽ đi qua tìm Du Bách Chu, cùng lúc hắn nhìn chiếc mũ trên đầu Du Bách Chu, nhịn không được ở trong lòng mắng det me một tiếng.

Hạ Diễn từ trước đến nay không thích người khác chạm vào đồ cá nhân của mình, hôm nay là cơn gió nào thổi, cư nhiên đem mũ cho Du Bách Chu mượn?!

Từ từ, cái mũ này, không phải là Du Bách Chu đoạt tới đi??

Chính là rất nhanh, Phan Diệc lại đem cái ý nghĩ ấu trĩ này phủ định. Đùa cái gì vậy, Hạ Diễn hiện tại đã sớm không phải là Hạ Diễn trước kia.

Nhân cách khủng bố của Hạ tổng nhà hắn kia —— người khác đụng vào anh không được, chỉ có phần anh động người khác.

Tuy rằng bởi vì chuyện ở nhà ăn giữa trưa kia, hơn nữa trận bóng vừa rồi, ấn tượng Phan Diệc đối với Du Bách Chu có chút thay đổi, nhưng nhớ tới những hành động trước kia của Du Bách Chu, vẫn là còn có cảnh giác đối với cậu.

Đồ Cao Minh nhớ tới việc sắc mặt Du Bách Chu trên sân thi đấu vừa rồi có chút không tốt, quan tâm Du Bách Chu nói: "Đại ca, anh vừa rồi không phải sắc mặt không tốt sao? Làm sao vậy? Muốn đi phòng y tế hay không?"

Đồ Cao Minh nói chưa dứt lời, Du Bách Chu cảm giác dạ dày lại bắt đầu quay cuồng.

Cậu che lại vị trí dạ dày, tuy rằng hiện tại đã không đau như trước, nhưng để bảo đảm, cậu cảm thấy chính mình vẫn là đến đi mua chút thuốc đau dạ dày về.

Du Bách Chu còn không có mở miệng, Hạ Diễn liền nói với Đồ Cao Minh: "Tôi dẫn cậu ấy đi phòng y tế."

Du Bách Chu cùng những người khác nghe vậy đều ngẩn người, trong đó cũng bao gồm Phan Diệc.

Hạ Diễn nhìn Du Bách Chu nói: "Đi thôi."

Lúc Lê Bắc đến, Du Bách Chu đã cùng Hạ Diễn rời đi.

Nghe được lại là Hạ Diễn, Lê Bắc mi không tự giác nhăn lại.

Hắn đem nước táo trong tay định cho Du Bách Chu giao cho Đồ Cao Minh, "Chờ lát nữa cho đại ca các cậu."

"À à, được." Đồ Cao Minh nhanh tay nhận lấy.

Sau khi Lê Bắc rời đi, Đồ Cao Minh nhìn hắn bóng dáng, nghi hoặc hắn như thế nào đột nhiên lại không vui.

Du Bách Chu đi chỗ bác sĩ, xác thật không phải cái vấn đề lớn gì, chính là ăn phải cái gì hỏng rồi, cậu cầm chút thuốc liền cùng Hạ Diễn rời đi.

Thời gian đi học trường học vô cùng yên lặng, người cũng rất ít, trên đường trở về, hai người song song đi cùng một chỗ.

Qua một lát, Hạ Diễn mở miệng, "Lần sau đừng xúc động như vậy."

Du Bách Chu có chút không rõ, "Cái gì?"

Hạ Diễn nói với cậu: "Cậu không phải biết thân phận Dịch Thiên sao? Đối đầu với gã không có tốt cho cậu."

Du Bách Chu tự nhiên biết rõ ràng thân phận Dịch Thiên, cậu gật đầu, "Là biết, nhưng tớ lại không dựa vào gã mà sống, sợ gã làm gì?"

Hạ Diễn nghĩ nghĩ, nói: "Gã không đáng để cậu làm thế!

Rất nhiều chuyện, anh không có biện pháp trực tiếp nói ra với Du Bách Chu, tỷ như tâm trả thù của Dịch Thiên rất mạnh, cùng với những cái tính cách âm u khó thể mở miệng của gã, cho nên cuối cùng chỉ có thể nói: "Đừng đi trêu chọc gã, cách gã càng xa càng tốt, biết không?"

Du Bách Chu có chút không hiểu lắm, nhưng Hạ Diễn nếu đều nói như vậy, nghĩ nghĩ, chính mình về sau hẳn là cũng sẽ không lại ôn hoà giao tiếp, vì thế vẫn là gật gật đầu.

Đây là tuyến phân cách thời gian.

Cuối tuần, Du Thần cùng Phó Hạ đều không ở nhà, dì giúp việc cũng chỉ ở lúc nấu cơm mới có thể tới, Du Bách Chu một người ở nhà nhàm chán cực kỳ.

Cậu vừa ăn đồ ăn vừa ngồi xổm trước TV nhìn chương trình mỹ thực bên trong.

[ Dâu tây, tên gọi khác là phúc bồn tử, dương môi, dâu đất, là một loại trái cây màu đỏ. Dâu tây xuất xứ từ châu Mỹ*. Dâu tây vẻ ngoài hình trái tim, tươi ngon hồng nộn, thịt quả nhiều nước, chua ngọt ngon miệng, có nồng đậm trái cây hương thơm. Bởi vì dâu tây sắc, hương, vị đều ngon, hơn nữa giá trị dinh dưỡng cao......]

* nguyên tác là Châu Âu nhưng mà tui sợt trên gg thì nó lại hiện Châu Mỹ các cô ạ.:"<

Dâu tây?

A! Hạ Diễn.

Nhìn đến dâu tây liền nhớ tới Hạ Diễn, loại cảm giác này thật kỳ diệu.

Trong truyện gốc có nhắc tới qua, Hạ Diễn khi ở cao trung bởi vì không có bạn bè gì, cuối tuần hoặc là ở bệnh viện chăm sóc Hạ Nhu, hoặc là ở nhà một mình.

Nếu là ở nhà, kia hiện tại anh có thể cũng nhàm chán như mình hay không?

Du Bách Chu nghĩ, liền sờ qua di động trên bàn, ghé vào trên sô pha gọi điện thoại cho Hạ Diễn.

Hạ Diễn đang ngủ trưa bị tiếng chuông di động vang lên đánh thức, cho rằng lại là Phan Diệc, anh bực bội ấn xuống di động, "Tôi nói lại lần nữa, đừng gọi tới, muốn ăn cái gì chính cậu quyết định, đừng phiền tôi."

Du Bách Chu cầm di động có chút ngốc, "Ai??"

Nghe được tiếng Du Bách Chu, Hạ Diễn một chút thanh tỉnh, anh nhìn di động, theo sau mang theo chút ảo não từ trên giường ngồi dậy, "Xin lỗi, tôi vừa rồi nghĩ là điện thoại quấy rầy."

"A, nga, không có việc gì. Tớ còn nghĩ rằng tớ gọi nhầm số chứ, hắc hắc, không gọi sai thì tốt."

"Có việc?"

Du Bách Chu ở trên sô pha lăn một cái, "Tớ chỉ muốn hỏi một chút cậu hôm nay ở nhà sao? Tuần sau không phải có một bài kiểm tra sao, nếu cậu ở nhà thì tớ muốn đi tìm cậu cùng nhau ôn tập."

Trải qua một đoạn thời gian ở chung, Du Bách Chu cảm thấy quan hệ chính mình cùng Hạ Diễn đã tiến thêm một bước lớn, cho nên đi đến nhà đối phương ôn tập gì đó, hẳn là không phải chuyện quá mức. Chủ yếu cậu một người ở nhà thật sự chán chết đi được!

"Bây giờ?" Hạ Diễn hỏi.

"Tớ sửa sang lại đồ chắc là mất khoảng nửa giờ, đại khái một giờ nữa đi."

Hạ Diễn nhìn bốn phía, "Hai giờ đi, tôi cũng cần chút thời gian."

Cần chút thời gian tới dọn dẹp phòng tối hôm qua bị Phan Diệc làm loạn.

Du Bách Chu ở bên kia nói: "Được!"

Hai người trao đổi địa chỉ, theo sau bắt đầu từng người chuẩn bị.

Hạ Diễn gọi điện cho Phan Diệc, bên kia rất nhanh bắt máy.

Phan Diệc ở kia đầu vui vẻ nói: "Ca, anh gấp không chờ nổi như vậy sao? Ha ha, em đang lấy nước cốt lẩu, lập tức liền qua tìm anh!"

Hạ Diễn đỡ sau cổ hoạt động một chút, "Cậu hôm nay đừng tới."

Phan Diệc nghe vậy vẻ mặt mộng bức, "Gì??"

Hạ Diễn đi tủ lạnh cầm bình nước hoa quả mở ra, "Tôi có việc muốn ra cửa. Được rồi, cứ như vậy."

Hạ Diễn cúp điện thoại.

Bên kia Phan Diệc bị thả bồ câu* vẻ mặt mộng bức, bên này Hạ Diễn cúp điện thoại, xoay người nhìn đến trên bàn một đống vỏ đồ ăn vặt...... Nghĩ đem Phan Diệc thu thập một trận.

*ý chỉ cho leo cây

Biệt thự, Du Bách Chu đem tư liệu ôn tập các môn bỏ vào cặp sách, sau đó lại đem một bọc kẹo nhỏ đã được tỉ mỉ chọn lựa bỏ vào túi quần, chờ đến thời gian không sai biệt lắm, liền xuất phát đi tới nhà Hạ Diễn.

Nhà cậu cùng Hạ Diễn cách nửa giờ lộ trình đi xe, chỗ xuống xe có chợ nông sản, cậu đi vào một chuyến, thời điểm đi ra trên tay nhiều thêm chút rau tươi, còn có một chút thịt.

Không biết, còn tưởng rằng cậu là người sống gần đây.

Nhà Hạ Diễn nằm ở một cái tiểu khu trên phố cũ, phòng ở bên trong đều là kiến trúc có chút cũ, rất náo nhiệt, cũng rất bình dân.

Cậu chiếu theo địa chỉ trong di động hướng bên trong đi, thành công tìm được chỗ ở Hạ Diễn.

Đây vẫn là lần đầu tiên cậu đến nhà bạn học chơi.

Cậu đứng ở cửa, có chút khẩn trương giơ tay gõ gõ cửa.

Lức tiếng đập cửa vang lên, Hạ Diễn vừa vặn tắm xong, nghe được động tĩnh, anh nhanh chóng thay quần áo tốt đi ra ngoài.

Mở cửa, khi nhìn đến người bên ngoài, Hạ Diễn nhịn không được ngẩn người.

Người ngoài cửa đeo cặp sách, đội mũ, trên người là một kiện hoodie to rộng màu xám, rõ ràng vóc dáng cũng không lùn, nhưng nhìn qua lại mơ hồ rất nhỏ...... Cũng rất đáng yêu.

Du Bách Chu cùng Hạ Diễn chào hỏi, kết quả thấy Hạ Diễn nửa ngày không phản ứng, vì thế gian nan giơ tay ý đồ hấp dẫn Hạ Diễn chú ý, "Hề lố? hi? Cậu ơi? Nhìn cái gì thế?"

Hạ Diễn phục hồi tinh thần lại, ánh mắt theo bản năng ngó sang chỗ khác, "Vào đi."

Du Bách Chu đi vào, phát hiện nhà Hạ Diễn cũng không phải rất lớn, bên trong gia cụ cũng không nhiều lắm, nhưng đều bày biện thật sự chỉnh tề, toàn bộ nhà nhìn qua đều rất sạch sẽ, rất sạch sẽ.

Nhớ tới đồ cầm theo trong tay, cậu đem đồ giao cho Hạ Diễn, "Nga, vừa rồi lúc xuống xe nhìn thấy có siêu thị, nghĩ thuận tiện, liền mua cho cậu một ít."

Kỳ thật Du Bách Chu cũng không phải thuận tiện mua, mà là trong sách nhắc tới qua, Hạ Diễn tuy rằng sẽ nấu cơm, nhưng vì tiết kiệm tiền, cuối tuần ăn cái gì trước nay đều chỉ là tùy tiện ứng phó một chút, có khi là vài miếng bánh mì, có khi là chút mì gói, quả thật rất thê thảm. Cậu sờ sờ túi tiền tiêu vặt còn nhiều, vì thế liền nghĩ mua cho Hạ Diễn một ít để ở nhà, không đến mức làm Hạ Diễn lúc nào cũng đều ăn những đồ ăn vặt đó.

Hạ Diễn cầm lấy túi, phát hiện bên trong có đủ loại đồ ăn.

Du Bách Chu nhất nhất giới thiệu cho Hạ Diễn, "Cà chua còn rất tươi, nhìn hẳn là sáng nay mới hái, có thể để lại ăn, nhưng là thịt kia thời gian đông lạnh có chút lâu rồi, đừng để lâu quá, đói bụng thì đem nó nấu ăn, còn có......"

Hạ Diễn nghe Du Bách Chu nghiêm túc giảng giải, trong mắt nhiều vài phần nhàn nhạt ý cười, "Nghe qua như là cậu sẽ nấu cơm?"

"Đó là tất nhiên." Du Bách Chu tự tin nói: "Tớ không chỉ có thể nấu, hơn nữa nấu cơm còn ăn rất ngon."

Hạ Diễn nhìn qua có chút không quá tin tưởng, "Thật hay giả?"

Du Bách Chu cảm giác chính mình bị xem nhẹ, "?? Cậu đây là cái biểu tình gì?"

Hạ Diễn nói trắng ra: "Biểu tình không quá tin tưởng."

Du Bách Chu vừa nghe, đột nhiên liền có tính hơn thua, "Không tin? Cậu cư nhiên không tin? Không được, tớ phải cho cậu sáng mắt ra mới được. Cậu ăn trưa chưa? Chưa ăn bây giờ tớ đi nấu."

Du Bách Chu sắn sắn tay áo muốn đi tìm phòng bếp, kết quả vừa xoay người cánh tay đã bị Hạ Diễn nắm lấy.

Cậu quay đầu lại.

Hạ Diễn nói: "Giữa trưa ăn rồi, thời điểm ăn cơm chiều hãy nấu. Cậu không phải tới học tập sao? Học trước."

Du Bách Chu nghĩ lại một chút, giống như cũng đúng.

Một lát sau......

Không đúng, nói như vậy là cậu muốn lưu lại nhà Hạ Diễn ăn cơm chiều?

Tính, ở lại thì ở lại đi, chờ lát nữa gọi điện thoại cùng ba nhỏ nói một tiếng là được.

Hai người chuẩn bị một chút, liền cùng nhau ở phòng khách ôn tập, chỉ có một cái bàn, mặt trên bày đầy tư liệu học tập, hai người mặt đối mặt ngồi, từng người làm từng người bài thi, thời điểm ngẫu nhiên gặp được đề khó sẽ trao đổi một chút.

Nhìn đến một nửa, Du Bách Chu ngáp một cái, không ngủ trưa cậu có chút mỏi. Thấy Hạ Diễn ôn tập thật sự nghiêm túc, cậu không đành lòng quấy rầy, liền tự giác đi đến trên sô pha nằm xuống.

Hạ Diễn đọc sách bên này, nghe được tiếng hít thở phía sau dần dần trở nên đều đều, mới đưa tầm mắt từ sách vở nhìn lên, chợt ngẩn người.

Du Bách Chu ghé vào trên sô pha, nghiêng đầu, một cánh tay từ sô pha bên cạnh tự nhiên rũ xuống, đã ngủ rồi.

Ban công có gió thổi tiến vào, mang theo lọn tóc người ngủ trên sô pha nhẹ ngàng lay động.

Hạ Diễn đứng dậy đi phòng ngủ cầm chăn mỏng đắp cho Du Bách Chu, sau đó mới dựa vào sô pha bên cạnh, cầm lấy sách vở tiếp tục nhìn.

Thời điểm Du Bách Chu tỉnh lại hoàng hôn đều sắp biến mất, chỉ có không trung nơi xa còn mang theo tí tẹo sắc cam vàng.

Cậu từ trên sô pha ngồi dậy, chăn trên người cũng tùy theo rớt xuống dưới eo, xoa xoa đôi mắt, có chút mờ mịt.

Hạ Diễn đứng ở cửa phòng bếp, ôm tay nhìn cậu, "Tỉnh? Tôi còn tưởng rằng cậu muốn ở nhà tôi qua đêm."

Du Bách Chu phục hồi tinh thần lại, nhìn sắc trời bên ngoài, "A a a a hiện tại mấy giờ rồi?!"

Hạ Diễn bình tĩnh nhìn thời gian, "6 giờ rưỡi, trời còn không có tối."

Du Bách Chu bụm mặt, cậu cư nhiên ngủ từ hai giờ rưỡi tới 6 giờ rưỡi, muốn điên rồi!

Kết quả cuối cùng, rõ ràng là cậu nói phải làm cơm chiều lộ tra tay trù nghệ cho Hạ Diễn xem, kết quả lại bởi vì một giấc ngủ tới chạng vạng, cuối cùng biến thành Hạ Diễn nấu cơm cho cậu.

Trọng điểm là, cậu ăn đồ ăn Hạ Diễn làm, cư nhiên cảm thấy ăn ngon có chút muốn khóc.

Ăn xong cơm, trời đã hoàn toàn đen, Du Bách Chu ra ngoài ban công, đột nhiên nhớ tới phải nói cho ba nhỏ việc không trở về nhà ăn cơm chiều.

Cậu vội vàng móc di động ra, nghĩ thầm xong rồi xong rồi, ba nhỏ khẳng định cho sẽ gọi nhiều cuộc cho mình cho mà coi.

Kết quả cậu mở ra di động vừa thấy, phát hiện bên trong cư nhiên không có một cuộc nào??

Hạ Diễn một tay cầm bia một tay cầm một cốc sữa bò từ bên trong đi ra, nói: "Thời điểm cậu ngủ ba cậu gọi điện thoại tới, tôi giúp cậu trả lời, ba cậu biết cậu ở chỗ tôi."

Du Bách Chu nhìn lịch sự trò chuyện, phát hiện tuy rằng không có cuộc gọi nhỡ, nhưng đúng là lúc 5 giờ từng có một cuộc trò chuyện 50 giây cùng Phó Hạ.

Cậu lúc này mới yên lòng, "Phiền toái cậu."

Hạ Diễn đi đến bên cạnh cậu, dựa vào ban công, đem sữa bò đưa cho cậu, chính mình một tay mở ra chai bia, "Không khách khí."

Du Bách Chu cầm lấy sữa bò, lòng hiếu kỳ rất mạnh nhìn bia trong tay Hạ Diễn.

Hạ Diễn thấy cậu nhìn chằm chằm vào bia trong tay chính mình, "Nhìn cái gì?"

Du Bách Chu nghi hoặc hỏi: "Cậu sẽ uống bia?"

Hạ Diễn có chút buồn cười, "Ừ."

Này chẳng qua là bia, người này là có bao nhiêu ngoan mới cảm thấy anh sẽ không uống?

Du Bách Chu tiếp tục nhìn chằm chằm, qua một lát, mới đem câu hỏi ngay từ đầu liền muốn hỏi nói ra: "Cậu có thể để cho tớ uống thử chút không? Tớ còn có hai tháng thì sẽ thành niên."

Trên thực tế, ấn theo độ tuổi ban đầu, cậu đã thành niên.

Hạ Diễn nghiêng mặt nhìn dáng vẻ chờ mong trong mắt Du Bách Chu, có chút buồn cười, nhưng cuối cùng vẫn là cự tuyệt: "Không được."

Anh còn không nghĩ đem đứa trẻ mười mấy tuổi dạy hư.

Du Bách Chu vẻ mặt mất mát, "Vì cái gì? Bởi vì chỉ có một chai? Nói như vậy nếu không tớ lại xuống dưới lầu mua mấy chai đi lên?"

Du Bách Chu sống mười tám năm cũng chưa uống qua bia, thèm thuồng, cậu muốn thử xem, một người uống không thú vị, cùng bạn bè mới vui, thật vất vả chờ đến cơ hội này, cậu chính là muốn nếm thử.

Hạ Diễn lo lắng Du Bách Chu thật sẽ đi xuống lầu mua, cuối cùng không có cách nào, đồng ý rồi.

Anh đem bia đưa cho Du Bách Chu, "Chỉ có thể uống một ngụm."

Du Bách Chu gật đầu, theo sau hưng phấn tiếp nhận bia, thử tính nếm một ngụm nhỏ.

Hạ Diễn nhìn môi Du Bách Chu ngậm lấy chỗ duy nhất ở miệng chai, con ngươi màu trà trở nên có chút tối.

Du Bách Chu nếm một ngụm mới phát hiện bia cũng không có giống chính mình tưởng tượng, không những như thế, còn có chút khó uống.

Cậu hơi có chút ghét bỏ đem bia đưa Hạ Diễn, "Không uống ngon."

Nhưng vẫn là từ trong túi lấy ra một túi kẹo nhỏ đưa cho Hạ Diễn, "Nèe, cảm ơn bia của cậu."

Tất cả đều là vị dâu tây.

Hạ Diễn cười một cái, tiếp nhận kẹo, lấy ra một viên, mở ra vỏ sau bỏ vào bia, lắc lắc, ngửa đầu uống một ngụm.

Du Bách Chu nhìn chai bia lúc trước bị cậu ghét bỏ, đôi mắt một lần nữa tỏa sáng, nhịn không được hỏi: "Uống ngon hơn không?"

Hạ Diễn nghiêng người đem bia đưa cho cậu, "Lại nếm thử?"

Du Bách Chu: "......"

Người vừa rồi một chút cũng không nghĩ chia cho mình, hiện tại cư nhiên trở nên hào phóng như vậy? Cảm giác có chút kì dị.

Nhưng cứ việc như thế, Du Bách Chu vẫn là chịu không nổi dụ hoặc, tiếp nhận đến lại nếm một ngụm.

Một ngụm này, làm cậu nếm ra chút kinh diễm.

"Có chút vị dâu tây, so vừa rồi uống ngon hơn!"

Cậu nhịn không được lại liên tiếp uống thêm mấy ngụm.

Hạ Diễn hai tay để ở sau người trên ban công, rũ mắt nhìn người bên cạnh nhịn không được uống một ngụm lại một ngụm, trên mặt ý cười dần dần biến mất, "Du Bách Chu."

Du Bách Chu ôm bia, chẳng qua uống hơn nửa chai, đầu cũng đã có chút nặng, "Ừ hừ?"

Hạ Diễn nhìn cậu, "Ở trong mắt cậu, tôi như thế nào?"

Tuy rằng không biết Hạ Diễn vì cái gì đột nhiên hỏi như vậy, nhưng Du Bách Chu vẫn là cẩn thận nghĩ nghĩ, "Rất lợi hại."

"Không sợ tôi?" Hạ Diễn hỏi.

"Không sợ." Là không có khả năng, nhưng......

Du Bách Chu cười cười, trên mặt mang theo một chút men say, "Tớ thích cảm giác cùng cậu ở bên nhau."

Nghe vậy, Hạ Diễn dừng lại nửa giây, rồi sau đó thanh âm thấp thấp, hỏi: "Có bao nhiêu thích?"

Du Bách Chu nghĩ kỹ rồi hướng chỗ khoa trương nói, "Thì...... rất thích."

"Không cảm thấy mệt sao?"

Du Bách Chu lắc đầu.

Gió đêm đem vạt áo sơmi trên người Hạ Diễn thổi bay lên.

Một lát, chỉ nghe anh nói: "Du Bách Chu, khiến cho chúng ta dựa theo suy nghĩ của cậu......"

Du Bách Chu có chút nghi hoặc quay đầu nhìn về phía người bên cạnh, "Ừ?"

Một đôi mắt cậu đã nhân men say mà trở nên có chút mê ly.

Hạ Diễn vươn tay, ngón cái xẹt qua đôi môi dính một chút bia trước mặt.

Môi bị đụng vào, Du Bách Chu cằm không tự giác muốn lùi lại phía sau, nhưng vừa mới thoáng rụt rụt, cằm liền bị mấy ngón tay thon dài lại lạnh lẽo đỡ lấy.

Theo đó, âm thanh từ tính mà trầm thấp của Hạ Diễn từ trên trán truyền đến, "Từ hôm nay trở đi, liền tính là ngày đầu tiên của chúng ta, thế nào?"