Xuyên Thành Ma Tôn Sau Ta Thành Đoàn Sủng

Chương 2: 2: Đệ Tử Không Muốn Làm Sư Tôn Đau




"Phải không, ngươi......" Yến Lâm một câu cũng không nói xong, liên tục ho khan, lời nói đứt quãng, "Tâm ý này, vi sư liền...... vừa lòng."

"Sư tôn, người đừng nói nữa." Văn Triều trong lòng lo lắng không thôi, nói năng cũng tự giác nhanh vài phần, "Chúng ta mau lên núi nhanh một chút."

Nhưng Yến Lâm lại không chịu đựng nổi, mỗi một bước đi đều tựa như đạp lên ngàn vạn mũi đao, máu tươi không ngừng trào ra từ miệng vết thương ở đùi, đỏ thẫm đạo bào trắng tuyết, máu theo quần mà nhỏ giọt trên mặt đất.

Văn Triều dừng lại bước chân, cúi đầu nhìn thoáng qua.

Máu chảy nhiều như vậy...... e là đã tổn thương động mạch chủ......

Tại "Thông thiên thang", mỗi một tòa thạch đèn đều là một cái trận pháp nhỏ, chúng có nhiệm vụ ngăn không cho người khác sử dụng pháp thuật. Phù Vân phong cấm hết thảy pháp khí phi hành, nên muốn lên núi thì phải tự thân vận động bước từng bước lên "Thông thiên thang". Đây đều là do Phù Vân phong sắp đặt.

Mà hiện tại, sự sắp đặt của bọn họ đang vây khốn chính chưởng môn của họ.

Văn Triều đang suy xét có nên cõng sư tôn lên núi hay không, bỗng nhiên nghe được tiếng kiếm trong trẻo phát ra từ tay Yến Lâm.

Âm thanh ấy dẫn đến một trận địa chấn, từ trên đỉnh núi thế mà xuất hiện một đám hươu trắng, hươu trắng hình như có linh trí, chân chúng không chạm đất, tựa như bước trên mây mà đến.

Văn Triều kinh ngạc nhìn về phía đám hươu trắng kia-- đúng rồi, cậu nhớ rõ trong sách viết, đám hươu này công cụ quan trọng giúp Yến Lâm di chuyển sau khi bị thương.

Trước mặt người ngoài, kiếm tu thanh lãnh xuất trần, thân cưỡi hươu trắng, tựa gió tuyết bay đến. Nhưng ai lại biết, dưới gương mặt bình tĩnh kia, là nỗi đau bị lửa thiêu đốt từng giây từng phút.

Yến Lâm xoay người leo lên hươu, nói: "Đi."

Văn Triều cũng cưỡi lên hươu trắng, đàn hươu hành động mau lẹ, ngay lập tức đã đến đỉnh núi.

Phía trước là một mảnh rừng trúc, bên trong rừng trúc ẩn giấu tiên phủ của Yến Lâm, "Bạch Lộc cư". Mà Nhật Nguyệt tuyền nằm bên trong ở Bạch Lộc cư.

Trong truyện có miêu tả, đây là một cái linh tuyền thần kỳ, suối nguồn được phân thành hai nửa. Một nửa lạnh lẽo đến tận xương tủy, tên suối Nguyệt, một nửa kia lại nóng đến thiêu đốt, tên suối Nhật.

Linh tuyền ẩn bên trong những vách đá, đá xanh phúc tuyết, tự thành cảnh trí(?). Văn Triều còn chưa hoàn toàn đến gần, liền cảm giác được một cổ linh khí dồi dào.

Hươu trắng đưa bọn họ đặt gần linh tuyền, Văn Triều mới từ trên lưng hươu xuống dưới, liền thấy một đạo bóng trắng từ trên đá xanh xẹt qua, ngay sau đó là tiếng nước văng.

Cậu nhìn đến chỗ trên đá xanh vừa mới nhỏ vài giọt vết máu, da đầu bỗng dựng đứng tê rần -- sư tôn cứ vậy mà trực tiếp nhảy vào linh tuyền sao? Miệng vết thương sẽ nhiễm trùng nếu dính nước!

Cậu vừa mới xuyên sách, khái niệm còn không có có thể hoàn toàn từ "Khoa học" chuyển biến thành "Tu tiên", lòng nóng như lửa đốt mà vòng qua đá xanh, liền nhìn đến Yến Lâm ở suối nước lạnh trung khoanh chân mà ngồi, hợp lại hai mắt, đã là nhập định.

Máu tươi rất mau đem một hồ nước suối nhiễm hồng.

Văn Triều hít vào một hơi lạnh, lòng nghĩ phải làm thế nào đây, sư tôn bị lửa ma của "hắn" thiêu đến bỏng nặng, miệng vết thương mãi không thể khép lại, khí huyết không ngừng chảy ra, sau đó còn xém mất nửa cái mạng.

Linh tuyền, tiên dược đều không dùng được......

Cậu nghĩ đến đây, bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng-- máu chảy không ngừng, đơn giản là bởi vì mạch máu vỡ, không phải chỉ cần khâu lại là được sao?

Nếu phương pháp của thế giới Tu tiên không dùng được, cậu còn có thể dùng y thuật hiện đại để chữa bệnh!

Như vậy nghĩ, cậu sờ chính ngón tay mình, từ nhẫn trữ vật lấy ra một kiện pháp bảo, ngồi xổm bên cạnh linh tuyền, khuyên Yến Lâm: "Sư tôn, người lên đây được không? Miệng vết thương ngâm trong nước sẽ chảy máu không ngừng, đệ tử có biện pháp cầm máu cho người."

Yến Lâm bình tĩnh mà nhìn cậu một cái, nhàn nhạt nói: "Được."

Y dứt lời, duỗi tay nhẹ nhàng chống dậy, ngồi ở trên tảng đá cạnh linh tuyền.

Văn Triều lại từ nhẫn trữ vật lấy ra một cây kéo, cẩn thận cắt hết vải gần vết thuơng. Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi miệng vết thương hoàn toàn bại lộ ở trước mắt cậu, cậu vẫn nhịn không được mà kinh hãi tột độ.

Vết thương thật sự quá sâu, vừa mới rời khỏi nước suối nhiệt độ cực thấp, máu tươi lại không ngừng tuôn mà chảy xuống, ở trên da thịt tái nhợt của Yến Lâm lại càng thêm chói mắt. Chỗ bị thuơng cũng không tốt lắm, nếu không cẩn thận mà sai một tấc......

Trong lòng Văn Triều rung lên, vội vàng rửa sạch hai tay, từ kiện pháp bảo kia lấy ra một sợi tơ.

Này là pháp bảo sư tôn đưa cho "hắn", từ thiên tơ tằm chế thành, thiên tơ tằm mỏng và dai, có thể chống lại đại đa số công kích từ pháp thuật, với việc khâu miệng vết thuơng cũng không vấn đề gì.

Cậu cúi mặt trước người Yến Lâm, vừa mới vươn tay, lại có chút do dự.

Lúc còn sống cậu đã từng làm việc trong phòng thí nghiệm, tiến hành rất nhiều cuộc mỗ xẻ và may lại trên xác động vật.... Nhưng cậu chưa từng thử qua với người.

Văn Triều tập trung cao độ, nội tâm điên cuồng tự nói chính mình "Mình có thể", dù sao đây là thế giới tu tiên, chắc sẽ không bị một châm của cậu đâm chết đâu.

Nghĩ như vậy, lòng bàn bàn tay cậu tạo ra một ngọn lửa, đem sợi tơ đần gần ngọn lửa đốt đốt, dùng linh lực làm sạch hết máu, dẫn sợi tơ may lại miệng vết thuơng.

Bởi vì quá mức tập trung, trán cậu phủ một tầng mồ hôi mỏng, mà Yến Lâm dưới cơn đau đớn ây, cư nhiên vẫn không hề nhúc nhích, hơi thở đều đều nửa phần hỗn loạn cũng không có.

Văn Triều vùi đầu, không để ý đến việc Yến Lâm nâng lên tay nhẹ nhàng nắm một sợi tóc rớt trên vai cậu.

Bởi vì nhập ma, đầu tóc cậu từ màu đen biến thành màu trắng. Mắt Yến Lâm đau đớn khi nhìn mái tóc trắng này, y lặng lẽ nhìn chằm chằm đỉnh đầu cậu. Trong ánh y mắt ẩn hiện một thứ cảm xúc bị kiềm chế, thứ cảm xúc ấy dần trở nên nồng đậm, nóng bỏng tựa như thiêu đốt.

Nửa canh giờ sau, Văn Triều thở phào một hơi: "Được rồi ạ."

Vì thiên tơ tằm dường như trong suốt, nên khi dùng để khâu lại miệng vết thương, mắt thường thậm chí nhìn sẽ không thấy sợi tơ.

Văn Triều tự bái phục vì sự thông minh tuyệt đỉnh của mình, sư tôn có một đôi chân đẹp như vậy, nếu để lại vết sẹo thì thật đáng tiếc.

Yến Lâm không dấu vết mà thu hồi tay, vẫn là bộ dáng lạnh nhạt và xa cách thường ngày, đôi môi tái nhợt vì mất máu quá nhiều: "Ừ."

Văn Triều thử nói: "Sư tôn người...... Không đau ạ? Nơi này đến thuốc tê cũng không có, con lo lắng......"

Lo lắng người sẽ vì đau mà xĩu ngang...

Yến Lâm ánh mắt khẽ nhúc nhích: "Nếu Phong Minh thiệt tình lo vi sư bị đau, vi sư liền không đau."

Văn Triều khựng lại.

Lời này có ý gì?

Cậu nghi hoặc mà đánh giá đối phương một lúc lâu: "Đệ tử không muốn làm sư tôn đau."

"Vi sư nhớ kỹ." Yến Lâm đem tay vào trong tay áo, nâng cánh tay lên, "Đỡ ta."

Văn Triều vội đưa tay, đỡ Yến Lâm trở lại tiên phủ, để y ngồi lên trên giường. Y tùy tiện dùng một đạo tiên thuật, bạch y nhiễm máu trên người đột nhiên biến thành một cái mới.

Văn Triều đứng trước mặt y một hồi, nhỏ giọng hỏi: "Sư tôn...... Không trách cứ đệ tử sao?"

"Sao lại hỏi như vậy?"

"Đệ tử hại sư tôn bị thương, còn nhập ma, thiếu chút nữa gây ra đại họa......"

Yến Lâm lắc đầu: "Thiếu chút nữa gây ra đại họa, đó là việc chưa xảy ra. Nhập ma không phải là điều ngươi mong muốn, vi sư sớm biết số ngươi sẽ gặp kiếp nạn này, nhưng vẫn không có thể bảo hộ được ngươi, là vi sư có lỗi, vậy sao ta lại trách cứ ngươi?"

Văn Triều sửng sốt.

"Ngươi không cần tự trách," Yến Lâm nhìn đôi mắt cậu, "Chỉ cần một ngày ngươi còn sống trên đời này, thì người vẫn là đồ đệ ta, ta biết bản tính ngươi như thế nào, chỉ cần ngươi bảo vệ tốt bản tâm, những chuyện khác liền giao cho ta, vi sư vẫn sẽ luôn che chở ngươi."

Văn Triều bị những lời này làm cho bối rối không thôi, hồi lâu mới phản ứng lại, trong lòng không khỏi có chút ấm áp, lại có chút chua xót.

Có sư tôn tốt như vậy, Văn Phong Minh...... Như thế nào lại bằng lòng nhập ma?

Yến Lâm không nói gì khác, rũ mắt xuống: "Vi sư có chút mệt mỏi, muốn ngủ một chút, ngươi muốn đi đâu thì đi đi."

"...... Vâng ạ."

Sống lưng Yến Lâm thẳng tắp, dần buông lỏng nằm xuống giường.

Người tu tiên giống Yến Thanh Nhai vốn không cần phải ngủ, nhưng hôm nay có lẽ y bị thương quá nặng, nên cần nghỉ ngơi, rất mau đã chìm vào giấc ngủ.

Văn Triều vẫn luôn chờ đến khi y ngủ, lúc này mới đứng dậy rời đi.

Lúc cậu vừa đứng dậy, đột nhiên cánh tay bị siết chặt -- Yến Lâm duỗi tay túm chặt ống tay áo cậu, hai mắt nhắm nghiền như đang trong mộng, môi mỏng khẽ nhúc nhích: "Tiểu Triều."

Tiểu Triều?

Đây là đang kêu Ma Tôn sao? Tên cúng cơm của Ma Tôn cũng là Văn Triều sao?

Văn Triều rũ mắt nhìn người trên giường, chỉ cảm thấy tâm tình phức tạp vô cùng, cậu cái gì đều không có nói, nhẹ nhàng tách tay Yến Lâm ra, lặng lẽ không một tiếng động mà rời khỏi phòng.

Cậu đem lưng dựa vào cửa phòng, cúi đầu vuốt ve ngón trỏ đang đeo nhẫn trữ vật -- nhẫn được làm từ bạch ngọc, mang theo hơi lạnh lẽo trên ngón tay, tựa hồ còn lưu lại hơi thở của sư tôn.

Chiếc nhẫn này là do Yến Lâm tự làm.

Rất khó tưởng tượng, đôi tay cầm kiếm của sư tôn, sẽ vì một ái đồ mà tự tay khắc loại đồ vật nhỏ bé này.

Y từng chút từng chút một khắc lên trên nhẫn những hoa văn nhỏ bé mà tinh tế.

Chiếc nhẫn tự động biến mất giữa những ngón tay Văn Triều, không biết tại sao, cậu lại cảm thấy một tia ấm áp tỏa ra từ chiếc nhẫn lạnh lẽo ấy.

Hơi ấm theo mạch máu chảy ngược về tim, tựa hồ gợi lên đáy lòng cậu một cảm xúc bí ẩn.

Hâm mộ quá đi.

Được một người che chở bảo vệ, người đó gọi nhũ danh của mình trong lúc ngủ, người đó vì mình mà tự tay khắc nhẫn, còn cái gì tuyệt vời bằng chứ?

Lúc còn sống cậu luôn gánh trên vai trọng trách "anh trai" cho đám trẻ mồ côi trong viện phúc lợi. Đến khi tìn được tủy phù hợp giữ lại tính mạng, cậu lại trở thành "người được nữ thần may mắn chiếu cố" trong mắt mọi người.

Những người được thần linh ưu ái, thì sẽ luôn thay thế thần linh mang phước lành đến cho người khác. Văn Triều vui vẻ nhận trọng trách "Sứ giả của thần" này.

Khi Văn Triều không thể đứng dậy vì bệnh tật, những đứa trẻ mà cậu từng chăm sóc vây quanh giường bệnh của cậu mà khóc thút thít. Cậu khi ấy mới bừng tỉnh nhận ra, trong 20 năm ngắn ngủi của cuộc đời cậu vẫn luôn vì người khác, nhưng đến khi cậu mệt mỏi vì bệnh, lại chẳng có ai cho cậu một bờ vai để dựa vào.

Thứ duy nhất giúp cậu chống đỡ, lại là...... Một nhân vật chỉ tồn tại trong tiểu thuyết.

Hiện tại cậu đã chết, và cậu đã có "một ai đó để dựa vào".

Văn Triều cuối cùng quay đầu lại nhìn thoáng qua cửa phòng, dường như đã buông xuống cái gì đó, đuôi mắt nhẹ nhàng cong lên.

Cậu tự do.

Không còn có cái gì đó đè nặng trên người cậu, cậu đã có thể thanh thản ổn định mà một lần nữa hưởng thụ nhân sinh.

Văn Triều tay chân nhẹ nhàng mà rời khỏi Bạch Lộc cư, cũng không biết sau khi cậu rời khỏi, Yến Lâm chậm rãi mở mắt ra.

Yến Lâm vươn tay trong ống tay áo ra, đầu ngón tay quấn một sợi tóc trắng tuyết.

Sợi tóc là y nhặt từ vai của Văn Triều, y nhìn chằm chằm sợi tóc hồi lâu, từ dưới gối lấy ra một cái túi thơm, thật cẩn thận mà đem sợi tóc bỏ vào túi thơm.

Y đem túi thơm ghé vào bên môi, một lần nữa nhắm mắt lại, như trút được gánh nặng, nhẹ giọng nói: "Em đã về rồi."