Xuyên Thành Mẹ Kế Độc Ác Của Bốn Vai Ác

Chương 36: Đưa cơm




Cố Yên ánh mắt sáng lên.



Nàng thích ăn mì nước.



Lần trước nương làm mì nước, nàng thèm đã lâu.



Cố Yên nghe thấy Đường Ninh Ninh hỏi, "Đại ca ngươi cùng Văn Kỳ Lân đâu?"



"Bọn họ đi ra ngoài, hình như đi lên trên núi săn thỏ tuyết."



Không đàng hoàng.



Đường Ninh Ninh thở dài, bắt đầu nấu cơm.



"Nương, ta tới giúp ngươi."



Chờ Đường Ninh Ninh các nàng làm xong cơm, mặt trời cũng gần xuống núi rồi.



Hai người kia lên núi còn chưa về.



Cố Ca cùng Cố Chu đều đói cả rồi.



Đường Ninh Ninh từ trong nồi múc ra một chén mì, cho mấy cái tiểu hài tử ăn trước, "Ta ra ngoài một chuyến, các ngươi ăn trước đi."



Vừa nghe lời này, hai hài tử liền lập tức ăn ngay.



Cố Yên đuổi theo.



"Nương, ngươi muốn đi đưa cơm cho thím Lạc sao?"



Đường Ninh Ninh xua tay, kêu nàng trở về, sau đó đóng cửa đi ra ngoài.



Một đường đi lên núi, Đường Ninh Ninh đều thật cẩn thận.



Nàng đi đến chỗ lúc trước gặp nam nhân áo đen, người đã không còn nữa, lửa cũng dập tắt.



Sẽ không bị đông chết ở trên núi đi.



Trong lòng vừa suy nghĩ miên man, đột nhiên, phía sau có một đạo thanh âm vang lên, làm nàng sợ tới mức suýt ném đi chén trên tay.



"Đường Ninh Ninh!"



Thanh âm lạnh băng, còn mang theo nhè nhẹ hung ác nham hiểm.



Hắn thế nhưng lại biết nàng?



Đường Ninh Ninh nuốt xuống một ngụm nước bọt.



Thấy nam nhân nhìn chằm chằm chén trong tay nàng, Đường Ninh Ninh vươn tay, đem chén đưa qua , "Hôm qua ngươi cứu ta một mạng, vừa rồi ta thấy ngươi sắc mặt tái nhợt, liền phỏng đoán ngươi một đêm chưa ăn cơm, trong nhà vừa lúc làm cơm nên đưa tới cho ngươi một chén."



"Không cần."



Thanh âm lãnh đạm giống như máy móc.



Đường Ninh Ninh trong lòng căng thẳng.



Hữu khí vô lực vây ở trên núi này không biết đã mấy ngày.



Trong núi hiện nay lại không động vật nhỏ nào để săn bắn.



Phỏng chừng vẫn luôn bị đói.



Nhìn nam nhân dựa lưng vào cây đại thụ, ngồi xuống dùng cỏ khô phủ lên mặt đất, nàng tiến lên đem chén đũa để xuống, xoay người rời đi.



Cũng không biết chính mình bị chạm dây thần kinh nào, một hai phải đi tự tìm phiền toái cho mình.



Về đến nhà.



Người đều đã trở lại.



Đặc biệt là Văn Kỳ Lân kia, ăn đầy miệng.



"Ngươi đã lớn như vậy, ăn thành như vậy không thẹn thùng sao?"



Văn Kỳ Lân vô tội ngoái đầu nhìn lại, "Ngươi gặp phải cái gì mà giận dữ thế?"



Mấy cái hài tử nhìn sắc mặt nàng, đều kinh ngạc một chút.



Đường Ninh Ninh lập tức ý thức được, hừ một tiếng, "Mới vừa ở trong núi gặp được cái ngốc tử."



"Trời lạnh như vậy ai lại vào trong núi?" Cố Yên cắn một ngụm mì sợi, hương vị ngon đến híp mắt.



Một ngụm mì sợi, một ngụm canh, sự phối hợp tuyệt vời!



Nói đến trong núi, Đường Ninh Ninh nghĩ tới hai người.



Nàng múc một chén cho chính mình, ngồi vào trên ghế, nhìn về phía hai người không nói lời nào, "Đi trong núi có phát hiện cái gì không?"



Quỷ cũng không có!



Văn Kỳ Lân không nói lời nào.



Cố Hàn cũng cúi đầu.



Không thích hợp!



Đường Ninh Ninh cẩn thận đánh giá hai người vài lần, không phát hiện động tĩnh gì.



Lại nghe.



"Lúc đại ca bọn họ trở về cả người đều dơ hề hề, đều là bùn đất và lá cây khô."



Tiểu Ca Nhi ngoài miệng còn treo một sợi mì, nãi thanh nãi khí lên án hai người, "Còn làm dơ giày của nhị tỷ."



Hảo a, tiểu nha đầu.



Thế nhưng dám đi cáo trạng.



Văn Kỳ Lân nắm lấy cái mũi của tiểu Ca nhi.

Lực đạo không bao nhiêu, nhẹ nhàng nhéo một chút.



Đường Ninh Ninh buồn cười nhìn hai người, "Hai cái đại nam nhân ở trên núi rớt hố?"



"Ca ca hư." Cố Chu đang ăn thì nhìn thấy tiểu Ca nhi bị bắt nạt, một chiếc đũa liền đánh vào tay Văn Kỳ Lân.



Hảo gia hỏa.



Lực đạo không nhỏ.



Văn Kỳ Lân nhìn mu bàn tay đang đỏ lên một chút.



"Tiểu tử thúi." Văn Kỳ Lân nhe răng nhếch miệng thu hồi tay.



Đường Ninh Ninh tàn khốc, "Cố Chu."



Tiểu Cố Chu bị rống, chạy nhanh tới nhặt lên chiếc đũa, hướng tới Văn Kỳ Lân nói, "Thực xin lỗi."



Lúc này mới ngoan làm sao.



Văn Kỳ Lân cũng sẽ không so đo với hắn, nhưng vẫn là muốn hù dọa hắn một chút.



Đang muốn nói.



Cố Yên liền lười nhác hô một tiếng, "Tiểu Bạch..."



Văn Kỳ Lân lúng túng.



"Cô nãi nãi, mau câm miệng đi."



Con chó điên kia tới, lại đến cắn hắn.

Thời điểm một lớn một nhỏ đang dùng ánh mắt giằng co với nhau.



Cố Hàn hướng tới Đường Ninh Ninh nói, "Là bẫy rập, hẳn là có người vừa mới làm bẫy rập, dùng để trảo con mồi, chúng ta không may đụng phải rớt xuống."



"Đúng vậy, cái kia hố thật lớn, cũng không biết này người nào có thể nhanh như vậy làm ra một cái động lớn, ngày hôm qua nơi đó còn rõ ràng không có."



Khi mấy người nói chuyện, Đường Ninh Ninh nhớ tới người nọ trong núi.




Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì đó là kiệt tác của người nọ.



Thời điểm giờ Mùi, Đường Ninh Ninh lại đi một chuyến vào trong núi.



Không nhìn thấy người.



Trên mặt đất, cái chén trống không nằm trơ trọi.



Đều ăn sạch.



Nàng nghĩ nghĩ, đem hai cái bánh bao lớn mà mình mang đến để vào trong chén, lúc này mới đi xuống núi.



Xa xa, nàng có thể cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn mình.

Hai ngày nay, Đường Ninh Ninh thường xuyên tiến vào không gian xem ớt cay, lớn lên rất nhanh, nàng đều là dùng nước trong không gian để tưới.



Tuyết tan, băng kết trên mặt dường cũng không còn nhiều nữ, có thể đi lại bình thường, Đường Ninh Ninh liền muốn đuổi Văn Kỳ Lân trở về trấn trên.



Gia hỏa này sống chết không chịu đi.




"Ta ở đây ăn ngon uống tốt tại sao phải về a."



"Ngươi trở về liền có thể cùng cha ngươi nói về chuyện ta đem phương thuốc bán cho các ngươi." Đường Ninh Ninh đứng ở trong viện, trong miệng có chút nghiến răng nghiến lợi.



Văn Kỳ Lân bộ dáng cà lơ phất phơ làm Đường Ninh Ninh muốn đánh người.



"Chuyện đó không vội, ngươi thiếu bạc thì nói ta, chờ ta về nhà, ta cho ngươi một trăm lượng."



Cái bại gia chi tử này.



Đường Ninh Ninh còn muốn khuyên, ngoài cửa liền truyền đến thanh âm của lý chính.

"Vợ lão nhị, khế đất đã xong rồi."



Nhanh như vậy?



Đường Ninh Ninh vội vàng đem người nghênh đón tiến vào, cầm khế đất, nhoẻn miệng cười.



"Đa tạ lí chính."



Lí chính vẫy vẫy tay, nhìn Văn Kỳ Lân trong viện, kinh ngạc một chút, hảo tâm nói, "Công tử, đường đã thông."



Văn Kỳ Lân mặt đen dần, cũng không phản ứng người.



Đường Ninh Ninh vội đứng ra đánh cùng lí chính hàn huyên trong chốc lát.



Đem người tiễn đi xong, cũng lười phản ứng với Văn Kỳ Lân, đi vào phòng bếp bắt đầu chuẩn bị ngày mai lên trấn trên bán món kho.



"Nương, muốn đi bán món kho?"



Cố Yên tìm lại đây.



Đường Ninh Ninh rửa rau nói, "Đúng vậy, đường đã thông, chúng ta liền có thể đi trấn trên, sớm một chút tích cóp tiền đưa đại ca ngươi đi học."



"Nương, ta tới giúp ngươi."



Trong nhà còn có một ít vân ti cùng mộc nhĩ, Đường Ninh Ninh liền tính toán làm hai loại món kho.

Phòng bếp Cố gia bận bận rộn rộn.



Lúc này.



Trong căn nhà bỏ hoang của Đại Nhạc thôn.



Có hai người lén lút.



Cố Mỹ Xuân nhìn lưu manh vô lại trước mắt này, dạ dày lại đau.



Cái này phế vật này từ ngày ấy tới bây giờ, luôn quấn theo mình mình.



Nơi nơi làm nàng thanh danh bại hoại.



"Mỹ Xuân, không cần nhìn ta như vậy, ngươi nói đi, như thế nào mới có thể trừng trị nàng ta?" Ngưu Đại Vượng sắc mị mị trên dưới đánh giá Cố Mỹ Xuân một phen.



********