Xuyên Thành Mẹ Kế Độc Ác Của Bốn Vai Ác

Chương 39




Vương thị nhìn bộ dáng Cố lão thái, trong lòng nhút nhát.

Thật nhiều năm, Cố lão thái chưa làm đến mức như này.

Nhớ tới tuổi trẻ, thời điểm bị bà mẫu tra tấn, Vương thị đánh cái rùng mình.

Cố Mỹ Xuân nhất khinh thường bộ dáng kia của Cố lão thái, đáy mắt toàn là khinh thường.

Mà Đường Ninh Ninh nhìn mọi người tụ tập, nàng nói "Nương, Cố Hạo Thư cưới tức phụ nhà ai?"

"Nữ nhi Cao gia trấn trên, nhà người ta muốn của hồi môn mười mấy mẫu đất, lão Tam cưới nàng ta các ngươi cũng được không ít chỗ tốt" Cố lão thái nghe vậy bắt đầu nổi giận đùng đùng nhìn về phía các nàng.

Vớt được chỗ tốt?

Đừng đem nàng ăn tươi nuốt sống là tốt lắm rồi.

"Vậy ngươi là đòi tiền ta cho Cố Hạo Thư cưới vợ?"

Lão thái thái cho rằng nàng đáp ứng rồi, lăn long lóc đứng lên, "Ngươi kiếm được nhiều tiền như vậy, nên lấy ra tới cho đệ đệ ngươi, đem phòng ở trong nhà sửa chữa lại một phen, làm tân phòng, đương nhiên, ngươi mỗi tháng lại cho chúng ta mười lượng bạc, chính là phí phụng dưỡng của ta và cha ngươi."





Đã gặp qua không ít người không biết xấu hổ.

Nhưng chưa thấy qua loại không biết xấu hổ như này.

Bị đuổi khỏi nhà còn phải chu cấp tiền cho người ta cưới vợ.

Mọi người đều lén khe khẽ nói nhỏ.

Tràn ngập khinh thường.

Bất quá, chuyện nhà người khác, bọn họ không nên xen vào.

Đường Ninh Ninh lười cùng bà ta nói lời vô nghĩa, "Yên nhi, đi vào trong phòng đem công văn đoạn tuyệt lấy ra tới."

"Ngươi có ý tứ gì?" Cố Mỹ Xuân híp mắt.

Tuổi còn nhỏ, đã biết châm ngòi làm chuyện ác, khinh thường người khác.

"Có ý tứ gì nhìn không ra sao?" Đường Ninh Ninh hỏi lại.

Cố Yên đem công văn đoạn tuyệt ra, Đường Ninh Ninh tiếp nhận, giơ lên cao cho mọi người nhìn.

"Tin tưởng ngày đó ta bị Cố gia đuổi đi, mọi người đều thấy được, tộc trưởng lí chính đóng dấu ký tên, giấy trắng mực đen, ai cũng đừng chống chế, Cố gia lão trạch sớm đã không có quan hệ với chúng ta, hiện tại, Cố lão thái chạy đến chỗ cô nhi quả phụ này đòi bạc, buồn cười không."



"Ngươi ...ngươi" Cố lão thái khí trợn trắng mắt.

Đường Ninh Ninh tiếp tục, "Nương, ta kêu ngươi một tiếng nương, là ta có giáo dưỡng, ngươi lúc trước giấu hết tiền đi tòng quân của Phong Thác, đem chúng ta đuổi đi, suýt chút nữa bị đông chết, hiện tại, sinh hoạt của chúng ta tốt lên được một chút, ngươi liền tới cửa tống tiền là sao."

"Nương..."

"Tổ mẫu..."

Cố lão té xỉu.

Mọi người luống cuống tay chân đem người nâng lên, liền đưa về Cố gia.

Vương thị ngăn cản mắng, "Đường thị, nương đều té xỉu, ngươi còn không chạy nhanh đỡ đến trong phòng đi."

Trong phòng, chắc chắn có ăn ngon.

Lúc này, Đường Ninh Ninh hai tay ôm ngực, hô to một tiếng.

"Tiểu Bạch."

Đột nhiên, một bóng dáng trắng tinh từ trong phòng chạy ra tới, rất lớn, mọi người sợ tới mức oa oa kêu to.

Đường thị này, nuôi một con chó lớn như vậy từ khi nào vậy.



Tiểu Bạch lớn lên nhanh như bay.

Lúc mới vừa nhặt về nhỏ gầy suy nhược.

Bất quá nuôi mấy ngày.

Hiện giờ, thân mình đều đã đến đùi Đường Ninh Ninh.

Tốc độ cũng phi thường mau.

Trực tiếp bổ nhào vào trên người Cố lão thái.

Lông xù xù một đống, trong mắt lóe hung quang, hàm răng sắc bén như là muốn cắn đứt cổ, Cố lão thái sợ hãi, đẩy tiểu Bạch ra, hô to nhanh chân liền chạy.

Mọi người trong gió hỗn độn.

Không phải té xỉu sao?

Xem mọi người náo nhiệt cũng sợ con chó này, đều chạy ra bên ngoài.

Đường Ninh Ninh thấy vậy, hừ một tiếng, đóng cửa khóa lại.

Ngoài cửa.

Cố Mỹ Xuân mắt nhìn chằm chằm cánh cửa đóng, trong mắt lộ ra tia ác độc.

"Nương, sẽ không xảy ra chuyện gì đi. "

Cố Yên xuyên thấu qua rào tre xem xét mọi người đã đi xa, có chút hốt hoảng.

"Chúng ta lại không có gϊếŧ người phóng hỏa, sợ cái gì?" Cố Hàn lạnh lùng nhìn người rời đi.
"Chính là, nương, chúng ta cơm chiều ăn gì a." Cố Chu ôm đùi Đường Ninh Ninh ngẩng đầu hỏi.

Đường Ninh Ninh cười đem tiểu tử béo bế lên, lại nắm tay tiểu Cố Ca, hướng vào phòng bếp, "Nương buổi tối cho các ngươi làm hồ cay canh uống."

"Nương, canh cay là cái gì?"

Cố Yên cũng theo đi lên, đem hắn ôm đến trên mặt đất, "Ngươi xuống đi, nương phải làm cơm."

Đường Ninh Ninh thuận thế đem người buông đi, cũng nói, "Chính là một loại canh cay ê ẩm."

"Nhất định uống rất ngon."

Mấy cái hài tử nhảy nhót hoan hô.

Đường Ninh Ninh vén tay áo lên bắt đầu nấu cơm.

Trước tiên múc bột vào bồn, thêm chút muối, dùng chiếc đũa khuấy đều bột và muối, lại cho thêm chút nước, khuấy thêm một lần nữa, lại đánh vào một cái trứng gà tiếp tục quấy thành cục, xoa thêm chút dầu, liền để sang một bên cho bột nghỉ.
Lại đem xương sườn lấy ra rửa sạch, bắt đầu hầm.

"Yên nhi, ngươi đi đem những cái đó rửa sạch đi."

Cố Yên làm việc đặc biệt lưu loát.

Đường Ninh Ninh đem bột nhào lại một lần nữa, đồ ăn liền đều chuẩn bị đầy đủ hết.

"Bắt đầu nhóm lửa."

Đường Ninh Ninh nói xong, liền đem cục bột chia thành hai phần, xoa đều, lại dùng chày cán bột cán mỏng, lại dùng đao cắt thành sợi to, sau đó đem hai cái gộp lại với nhau, lấy một cây chiếc đũa ấn lên đầu của hai sợi bột.

"Đây là bánh quẩy?"

Tiểu Cố Chu liền nhìn chằm chằm mỹ thực.

"Đúng vậy, chờ lát nữa nương làm ra tới, Chu nhi nếm thử hương vị được không." Đường Ninh Ninh nói xong, liền cho dầu vào chảo nóng, để bột vào, dùng chiếc đũa nhẹ nhàng đảo, bánh quẩy bị nóng đều đều.

"Hàn nhi, ngươi đi nhà Hách nãi nãi mua mấy khối đậu hủ."
Hách đại nương học tay nghề làm đậu hủ, tích góp chút của cải.

Bất quá, trung niên con mất sớm làm hai người chịu đủ đả kích.

Mấy năm nay, sinh hoạt áp lực lớn, liền bắt đầu làm một ít đậu hủ bán cho người trong thôn, cùng mấy thôn phụ cận, cũng có người chuyên môn tới tìm nàng mua.

"Đúng vậy." nghe được lời nói Cố Hàn buông gậy gộc, cầm bồn liền đi.

Đợi bánh quẩy bên ngoài vàng rượm xốp giòn, liền có thể vớt ra.

Làm không nhiều lắm, nhưng đủ ăn.

***********

Nay mình đăng nhiều chương để bù những ngày mình đăng ít, do vội quá nên chưa check lại, nếu có sai chính tả hay lỗi gì đó mọi người comment để mình sửa lại nhé. Nhớ vote cho mình nha!