"Mẹ, mẹ không cần bảo bảo nữa sao?" Tiếng khóc nãi thanh nãi khí của trẻ con vang lên không ngừng bên tai Diệp Phạm. Diệp Phạm khó khăn mở to mắt, trong phút chốc không rõ mình đang ở nơi nào. "Mẹ!" Đôi tay nho nhỏ mềm mại lay nhẹ cánh tay cô, khóc đến thở không ra hơi. Là đang gọi cô sao?
Diệp Phạm quay đầu nhìn phía bên trái của mình, lập tức thấy một đứa bé tầm hai, ba tuổi đang chăm chú nhìn cô. Đứa bé bẹp bẹp miệng nhỏ, trên mặt đầy nước mắt, đôi mắt vì khóc mà đỏ bừng cả lên. "Mẹ, ôm, muốn ôm." Bảo bảo mềm mại mở miệng, đáy mắt tràn đầy chờ mong. Bé ghé vào mép giường, đôi mắt đen nhánh tròn xoe nhìn Diệp Phạm tha thiết. Bảo bảo dang tay ra, chân đạp đất, nhảy lên giường, mắt nai con khẩn thiết cầu Diệp Phạm ôm bé.
Diệp Phạm vô thức ngồi dậy, bế bảo bảo lên. Bảo bảo dường như còn rất sợ hãi. Lúc Diệp Phạm ôm lấy bé, bé lập tức vòng tay ôm chặt Diệp Phạm. Chắc là vừa rồi khóc lâu quá, nên hiện tại bảo bảo vẫn chưa dừng được mà nhỏ giọng thút thít.