Editor: acedia
"Văn Chi Vọng, con với Tiểu Đàm tiến triển đến đâu rồi?" Văn phu nhân hỏi.
Văn Chi Vọng đáp: "Cũng được, vẫn thế."
"Vẫn thế là như nào?" Văn phu nhân bị hắn lừa một tháng, đã phát giác có điều không đúng từ lâu, "Văn Chi Vọng, chuyện Tiểu Đàm mà con đã nói, không phải là lừa mẹ đấy chứ?"
Đương nhiên là lừa mẹ rồi.
Nhưng Văn Chi Vọng không có can đảm đối nghịch với mẹ.
Hắn đành phải nói: "Không lừa mẹ mà, hai ngày nữa con sẽ nói chuyện này với em ấy."
Đã đến lúc tìm một cái cớ khác để chấm dứt chuyện này.
Văn phu nhân đang định nói gì đó, Văn Chi Vọng đã giành trước: "Con no rồi, về phòng xử lý công việc trước."
Văn phu nhân thở dài, đành nuốt một bụng lời vào trong.
Đứa con trai này của bà, rốt cuộc đến lúc nào mới thông suốt đây! Thật khiến bà gấp muốn chết.
Văn Chi Vọng quay về phòng, nhưng không xử lý công việc mà là ôm nhóc Ragdoll, như có như không vuốt lông cậu.
"Đoàn Đoàn, bé nói coi, chuyện này, tôi nên xử lý như nào? Tôi nên nói thật với bà ấy, hay là tìm lý do khác?"
Đàm Nhiên vẫy vẫy đuôi.
Có phải chuyện của cậu đâu?
Cậu cũng chẳng nói được tiếng người.
Văn Chi Vọng thở dài thườn thượt, hắn nhìn vào đôi mắt trong suốt của bé mèo: "Mắt bé đẹp thật đó. Không có tạp niệm gì."
"Tôi nghĩ tương lai của mình, có lẽ sẽ không gặp được người nào không chút tạp niệm." Văn Chi Vọng nói tiếp, chẳng qua nghĩ vậy, tương lai ở cùng bé và Đa Đa, tôi cũng có thể vui vẻ."
Đa Đa? Con chó đần độn mang khẩu âm Đông Bắc kia á?
Đàm Nhiên quăng một ánh mắt thương hại.
Tội nghiệp tên nhà giàu nhất này, hắn chắc vĩnh viễn sẽ không biết, hắn trong mắt con chó khờ kia, là cùng nghĩa với Nhục Cốt Đầu.
"Thôi, không có chuyện gì lại đi nghĩ nhiều vậy làm chi?" Văn Chi Vọng lắc đầu, "Đoàn Đoàn, nghe nói hôm nay bé vẫn không có hứng ăn. Mai tôi đưa bé đi bác sĩ, khám thử xem có vấn đề gì."
Đàm Nhiên lắc lắc đuôi, "Meow." Coi như đáp lại.
Văn Chi Vọng nhịn không được sờ đầu nhỏ mèo con: "Đôi khi tôi hoài nghi, có phải bé có thể nghe hiểu tôi nói không?"
Hắn lại thở dài, sau đó vươn tay tắt đèn.
Một người một mèo, đầu sát bên đầu ngủ say.
Sáng sớm ngày hôm sau, Văn Chi Vọng vẫn lại bị cảm giác bị đè không thở nổi đánh thức.
Thế nhưng hôm nay lại có điểm không giống quá khứ.
Đập vào mắt Văn Chi Vọng không phải cục lông trắng như tuyết, mà là cổ tay trắng nõn.
Bên tai hắn, hơi thở ấm áp truyền đến.
Văn Chi Vọng quay đầu.
Cạnh hắn là một cậu trai tóc đen đang ngủ.
Cằm cậu trai nhòn nhọn, môi phớt hồng, trên mặt mang theo ửng hồng khi say ngủ.
Làn da cậu rất đẹp, cực kỳ mịn màng.
Lông mi cậu rất dài, đang nhè nhẹ run.
Ánh mặt trời chiếu vào đầu giường, hôn lên má cậu chàng.
Da cậu tựa như mạ ánh vàng kim.
Vào giờ khắc này, Văn Chi Vọng ngừng thở.
Hắn duỗi tay nhẹ nhàng cầm cổ tay cậu trai.
Cậu chàng dường như bị hắn đánh thức, mở hai mắt ra.
Ấy là một đôi mắt mang sắc xanh thẳm, trong suốt rõ ràng, không có một tia tạp niệm, lại mang theo lực hút vô hình, hấp dẫn Văn Chi Vọng.
Văn Chi Vọng cảm giác trái tim mình ngừng đập.
Đó là đôi mắt hắn mơ tới ngày đêm nhưng không thể chạm đến.
"Em là ai?"
Đàm Nhiên mở mắt ra, lại thấy Văn Chi Vọng đến trước mặt hỏi câu như vậy.
Đàm Nhiên theo thói quen ngáp một cái rồi đáp: "Tôi chẳng phải là thiên thần nhỏ Meo Meo của anh ư?"
Ớ ớ ớ? Từ đã.
Mắt Đàm Nhiên lộ cảm xúc hoảng sợ.
Cậu cậu cậu không phải là mèo sao? Tiếng mèo đâu rồi? Vì gì cậu lại mở miệng nói được tiếng người chứ!
Đàm Nhiên nương theo cảm giác ấm áp trên tay, thấy măng cụt mềm mại đã biến thành tay, lại nhìn xuống người mình…
Cậu khỏa thân! Vl!
"Em nói gì? Em là mèo của tôi?" Tay Văn Chi Vọng hơi dùng sức, kéo Đàm Nhiên lại gần mình.
Đàm Nhiên nghĩ, Văn Chi Vọng không hổ danh người chồng quốc dân, nghe sát mới thấy, giọng hắn cực kỳ có mị lực.
Sai rồi, giờ căn bản không phải lúc nghĩ cái này.
Sao cậu lại từ mèo thành người!
Văn Chi Vọng nhìn sự sợ hãi hiện hữu trên mặt thiếu niên trước mặt, hắn tưởng mình chắc đã dùng sức quá lớn, làm cậu đau.
Văn Chi Vọng thả nhẹ lực độ.
"Rốt cuộc em là ai?"
Đầy trong đầu Đàm Nhiên đều đang nhớ lại làm thế nào mới biến lại thành mèo, căn bản không để ý tới Văn Chi Vọng.
Văn Chi Vọng nhíu mày: "Tên em là gì…"
Hắn còn chưa dứt lời, tay đã trống trơn.
Thiếu niên kề bên trong chớp mắt không còn thấy đâu nữa, thay vào đó là cục lông trắng muốt múp míp.
Nhóc mèo ngẩng mặt lên, vẻ mặt còn hiện nét sợ hãi bàng hoàng*.
*Gốc "kinh hồn vị định" [惊魂未定]: chỉ cảm giác vẫn chưa bình tĩnh lại sau cơn sợ hãi.
Tay Văn Chi Vọng dần nắm chặt thành quyền.
Đó là bé mèo ba tháng trước hắn ôm về nhà.
Văn Đoàn Đoàn.
Lời tác giả: ps: Còn có phiên ngoại! Đừng vội.