Editor: acedia
Văn phu nhân trước tiên bị nhóc Ragdoll trong lòng Văn Chi Vọng hấp dẫn.
"Con đưa Đoàn Đoàn đi khám à?" Văn phu nhân hỏi, "Bác sĩ nói gì?"
Văn Chi Vọng đáp: "Bé đến kỳ động dục, vậy nên mấy ngày qua làm ầm làm ĩ đều là triệu chứng kỳ động dục."
"Ra vậy..." Văn phu nhân chìa tay, "Hôm nay mẹ còn chưa ôm Đoàn Đoàn lần nào, đưa mẹ ôm lát..."
Văn Chi Vọng lập tức nói: "Không được."
Tay ôm bé Ragdoll hơi siết.
Trong lòng hắn không chỉ là một chú mèo, mà là một mèo yêu có thể biến hóa hình.
Văn phu nhân là nữ, còn Đoàn Đoàn là nam.
Cho nên càng không thể nào để mẹ hắn ôm Đoàn Đoàn.
Văn phu nhân cau mày: "Làm sao, mẹ ôm một con mèo cũng không được à?"
Văn Chi Vọng khẽ gật đầu: "Về sau, Đoàn đều được con ôm rồi. Nếu con đi làm thì cũng sẽ mang bé theo."
Chí ít, hắn chỉ có thể ngăn chuyện Đoàn Đoàn biến thành người sẽ không bị ai khác phát hiện.
Văn phu nhân không biết hắn lại phát điên cái gì.
Nhưng con trai bà một khi đã quyết định chuyện gì, chỉ bằng bà thì không cách nào khiến hắn đổi ý.
Văn phu nhân thả tay, mắt bà dừng lại trên người con chó đen trắng đang vật lộn với đống thức ăn cho chó cách đó không xa.
Husky đang ăn món tráng miệng một cách thích thú say mê.
Hôm nay đổi vị đồ ăn, Husky ăn cực kỳ vui vẻ, cái đuôi cong lên, vui sướng ngoắt nhanh như gió.
Song, nó đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh căm căm.
Ngáo ta nuốt thức ăn trong miệng, rồi từ từ quay đầu.
Nó lập tức quay phắt đầu lại, kẹp chặt đuôi.
Ăng ẳng ẳng, nhìn người phụ nữ đáng sợ sau lưng nó đi, mắt nàng hù chết rồi oẳng! Oẳng ử ử!
Tức khắc, Husky cảm giác cẩu lương trong miệng không còn ngon nữa.
Nó tiếc nuối nhìn chỗ thức cẩu lương chưa ăn xong, sau đó "xoẹt" cái chạy ra ngoài vườn hoa.
Bảo vệ mạng chó quan trọng hơn! Ẳng oẳng!
Văn phu nhân đành phải thu tầm mắt lại.
Văn Chi Vọng đang ôm bé Ragdoll ra ngoài.
Chiều hắn phải đến công ty họp.
Văn phu nhân hỏi: "Mẹ nhớ là, Đa Đa đã triệt sản đúng không?"
Văn Chi Vọng dừng bước.
Thân mèo Đàm Nhiên cứng ngắc. Cái đầu be bé rúc trong lòng ngực Văn Chi Vọng, thế nhưng đôi tai máy bay lại vểnh lên, run rẩy khe khẽ.
Văn Chi Vọng buồn cười nhìn phản ứng bé mèo trong lòng.
Hắn biết Đoàn Đoàn có thể nghe hiểu lời hắn nói.
Nhìn Đoàn Đoàn phản ứng lớn như vậy, Văn Chi Vọng bèn cố ý nói: "Vâng, sao thế ạ?"
Văn phu nhân đáp: "Sau khi Đa Đa thiến, mẹ thấy triệu chứng kỳ động dục của nó không nghiêm trọng đến thế. Vậy nên mẹ nghĩ, hay cũng triệt sản cho Đoàn Đoàn đi, con thấy sao?"
Thấy sao cái gì hả! Đương nhiên là không được! Cậu không muốn làm một con mèo thái giám đâu!
Tai nhóc mèo run lên, lưng cậu dần dựng lên.
Nhưng Đàm Nhiên biết, nửa người dưới có thể còn không, hoàn toàn nằm trong tay chủ nhân cậu -- Văn Chi Vọng.
Văn Chi Vọng không trả lời.
Nội tâm Đàm Nhiên lúc này tuyệt vọng.
Cậu nghĩ kỹ rồi, đến lúc đó nếu cậu bị đưa lên bàn phẫu thuật, cậu nhất định phải nghĩ cách trốn từ đấy đi!''
Văn Chi Vọng nhìn bé mèo trong lòng, mèo con co lại thành một cục, tựa như bị dọa thảm thiết.
Văn Chi Vọng vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng cậu.
"Con từng nghĩ vậy. Nhưng con có thể chịu được triệu chứng kỳ động dục của Đoàn Đoàn. Thế nên con nghĩ là thôi không triệt sản nữa." Văn Chi Vọng cười nói, "Đoàn Đoàn ngoan nhường này, mổ rất đau, con không nỡ."
Phải phải phải! Cậu ngoan thế này! Nên thành một con mèo đực bình thường!
Thân thể cậu dần thả lỏng.
Văn phu nhân nói: "Đã vậy thì bỏ đi. Có điều, Tiểu Đàm trong miệng con, mẹ muốn gặp mặt một lần."
Văn Chi Vọng nhíu mày: "Mẹ!"
Văn phu nhân bảo: "Đã lâu lắm rồi, mẹ phải biết Tiểu Đàm trong miệng con là thật hay giả chứ, phải không?"
"Mẹ cũng chẳng làm phiền hai đứa con, con nói cho mẹ biết đó là ai, mẹ liếc mắt ngắm từ xa là được."
Theo thời gian, Văn phu nhân ôm mối nghi ngờ sâu sắc về sự tồn tại của "Tiểu Đàm" trong miệng hắn.
Văn Chi Vọng biết trong chốc lát mình không thể biến ra "Tiểu Đàm" ấy được.
Bởi vì bạn bè đồng nghiệp cạnh hắn, Văn phu nhân đều biết gần hết.
Với điều kiện hắn có thể tìm ra một gương mặt xa lạ mà Văn phu nhân chưa từng gặp bao giờ, còn phải là nam...
Tầm mắt Văn Chi Vọng ngừng trên người bé mèo trong ngực.
Hắn đưa lưng về phía Văn phu nhân, khóe môi cong cong.
"Mẹ muốn gặp Tiểu Đàm, vậy mai đi, mai còn liền cho hai người cơ hội gặp nhau một lần."
Văn Chi Vọng vươn tay, nhẹ gãi cằm nhóc mèo.
Hắn cúi đầu, dùng âm thanh nhỏ chỉ hắn và mèo nhỏ nghe được.
"Nếu bé muốn giữ lại cái kia thì đáp ứng tôi một điều kiện."
Đàm Nhiên đang híp mắt, lập tức trợn tròn.
Cậu hơi ngửa đầu, chăm chú nhìn mặt Văn Chi Vọng chằm chằm.
Hắn muốn làm gì?
-----------------
(~ ̄▽ ̄)~